Chương trước
Chương sau
Tiểu tiên nữ, Kỷ Nhị Mao

---

Ngay tối hôm đó, tất cả các diễn đàn giải trí đều thảo luận về trận đấu buổi chiều. Những người không tham gia buổi live cũng tìm xem lại video, sau đó gia nhập nhóm người cùng thảo luận sôi nổi.

"Tôi nghi cái cậu bình luận viên này được ban tổ chức mời đến để thay đổi không khí trận đấu. Sao có thể tấu hài như vậy cơ chứ?"

"Đề nghị cậu bình luận viên đổi tên thành chuyên gia cắm cờ ngược được không, hễ mở miệng là mọi chuyện xảy ra ngược lại hoàn toàn..."

"Tôi vốn không thích cậu bình luận viên này, nhưng nhìn vẻ mặt bàng hoàng của cậu ta lúc ấy lại thấy thương thương ahahaha."

"Không quản có bao nhiêu người ghét bỏ Vũ ca, Vũ ca vẫn dùng thực lực của mình khiến bọn họ phải câm nín! Vũ ca quá ngầu!"

Đương nhiên cũng có người hoài nghi trận đấu.

"Nói thật nhé, có phải bọn họ lên kịch bản trước không vậy? Sao kết quả như được dàn xếp vậy?"

"Lầu trên: ông nên chuyển sang xem văn nghệ đi, đây là giải thi đấu thể thao chuyên nghiệp, kịch bản với kịch biếc cái gì?"

"Ông cho là bọn họ đánh diễn phải không? Ông có thấy ai đánh diễn mà được như vậy không? Diễn như vậy thì trả bao nhiêu cát xê cho đủ!"

"Tôi nói thế này cho vuông nhé, phải trả anh bao nhiêu tiền để anh chấp nhận dùng mặt mình đập vào đầu gối người ta? Tuy trận này Cung Bình thi đấu quá tệ nhưng cậu ta cũng là một quán quân Jujitsu đấy, nói người ta đánh diễn có phải hơi xúc phạm không?"

Thẩm Kình Vũ không đọc được những bình luận nghi ngờ này, đương nhiên cho dù đọc được anh cũng không để tâm.

Ngày hôm sau anh lại bị kéo đi phỏng vấn.

Lần này phóng viên trong hội trường còn đông hơn buổi phỏng vấn vòng đấu trước, các câu hỏi cũng nhiều hơn. Có điều ban tổ chức đã có quy định cụ thể từ trước, cho nên lần này không ai nhắc đến những vấn đề có liên quan đến Kỷ Cẩm.

Một phóng viên hỏi: "Thẩm Kình Vũ, trận vừa rồi anh giành chiến thắng rất nhẹ nhàng, có phải ban tổ chức cố ý sắp xếp cho anh một đối thủ quá yếu hay không?"

Câu hỏi này Thẩm Kình Vũ đã trả lời rất nhiều lần, nhưng anh vẫn không ngần ngại đáp: "Việc thắng thua trong võ thuật không thể dùng những từ ngữ lỗ mãng như là "mạnh" hay "yếu" để định nghĩa, mà nó còn liên quan đến chiến thuật của võ sĩ đó, trạng thái tâm lý, thậm chí còn có cả yếu tố may rủi."

Phóng viên lập tức hỏi: "Vậy anh cho rằng mình giành chiến thắng là do ăn may sao?"

Câu hỏi này rất bất lịch sự nhưng Thẩm Kình Vũ không hề nổi nóng, ngược lại còn thừa nhận thẳng thắn: "Ít hay nhiều cũng có một chút may mắn."

Anh không để ý thái độ của phóng viên, nhưng những người đang xem phát trực tiếp lại cực kì bất bình, mọi người tràn vào khu bình luận trách móc.

"Phóng viên kia kì cục thật đấy? Vũ ca có thắng nhờ may mắn hay không thì tôi không biết, nhưng tay phóng viên kia vẫn làm trong nghề đến ngày hôm nay thì chắc chắn là ăn may."

"Vũ ca khiêm tốn quá..."

"Các phóng viên làm ơn hỏi những câu tử tế chút!"

Phóng viên thứ hai lịch sự hơn: "Anh Thẩm, thành tích hiện giờ của anh rất tốt, tôi cảm thấy anh là một võ sĩ MMA có thực lực cao. Nhưng luôn có một bộ phận người ngoài ngành cảm thấy nghi ngờ thực lực của anh, có thể là vì bề ngoài, có thể là vì độ nổi tiếng của anh. Anh có cảm thấy phiền nhiễu không?"

"Không hề." Thẩm Kình Vũ lắc đầu: "Tôi nhận được nhiều sự chú ý quả thực không phải nhờ thành tích thi đấu, có người hoài nghi là chuyện dễ hiểu. Nhưng tôi sẽ cố gắng chứng minh thực lực của mình, tôi sẽ không khiến mọi người phải thất vọng vì đã chú ý tới tôi."

Thái độ này của anh khiến tất cả đám phóng viên đang chuẩn bị đào sâu những vấn đề dễ gây tranh cãi đều cảm thấy ái ngại. Mà trong phòng phát trực tiếp là hàng loạt những lời tán thưởng.

"Trả lời rất sáng suốt!"

"Huhuhuhuhu thích anh ấy quá đi mất..."

Đến lượt người thứ ba, vị này rõ ràng đã chuẩn bị rất kĩ lưỡng. Anh ta hỏi: "Võ sĩ Thẩm Kình Vũ, gần đây anh rất nổi tiếng nên các trận đấu MMA đều thu hút đông đảo khán giả quan tâm và đón xem. Trong số những người hâm mộ mới này, có một bộ phận hoàn toàn không am hiểu gì về MMA và thường đưa ra các phát ngôn không chính xác. Có thể kể đến như các chủ phòng livestream, bình luận viên online, quan điểm của bọn họ không đủ tính chuyên nghiệp nên gây ra không ít tranh cãi, đối với vấn đề này anh có ý kiến gì không?"

Khu vực bình luận trong phòng livestream, mọi người đua nhau spam tên "La Thượng Võ". Rõ ràng người mà tay phóng viên kia ám chỉ đến chính là bình luận viên họ La.

Có rất nhiều người tò mò muốn biết Thẩm Kình Vũ có cái nhìn như thế nào đối với La Thượng Võ, dưới hội trường, đám phóng viên ngửi thấy mùi kịch hay nên háo hức chờ mong.

Nhưng câu trả lời của Thẩm Kình Vũ nằm ngoài dự kiến của mọi người: "Tôi cảm thấy thế này--- võ tổng hợp hiện đại chưa có bề dày lịch sử, so với các môn võ truyền thống, boxing vân vân... MMA là một loại hình võ thuật khá mới mẻ. Nó vẫn đang phát triển, tôi tin nó sẽ trở thành xu hướng võ thuật trong tương lai. Nhưng ít nhất cho đến bây giờ, độ nhận diện của đại chúng đối với MMA còn rất hạn hẹp..."

Thẩm Kình Vũ đột nhiên lạc đề chuyển sang phân tích lịch sử MMA, các phóng viên bên dưới nghe một hồi như lọt vào sương mù, không ai biết rốt cuộc anh đang muốn biểu đạt điều gì.

Thẩm Kình Vũ nói tiếp: "Bởi vì ít người biết đến, nên môn thể thao này cũng khuyết thiếu những nhân tài thích hợp. Nhưng mọi thứ đều sẽ thay đổi, con người cũng vậy, tôi tin rằng MMA sẽ ngày càng được nhiều người quan tâm hơn, mà những người hâm mô mới hiện nay, biết đâu về sau có thể trở thành các chuyên gia phân tích. Lúc này cậu bình luận viên kia còn hơi nghiệp dư, biết đâu về sau cậu ấy sẽ là bình luận viên tại một giải đấu tầm cỡ, ngành nghề nào cũng cần những nhân tài chuyên nghiệp mà... Tóm lại, thấy MMA ngày càng được nhiều người chú ý tới, tôi thực sự rất mừng."

Anh vừa dứt lời, các võ sĩ khác đang có mặt trong hội trường đều để lộ sự xúc động, xôn xao quay sang nhìn nhau.

Bọn họ lựa chọn con đường này, vất vả luyện tập như vậy, mặc dù xuất phát từ niềm đam mê với bộ môn MMA, nhưng đồng thời họ cũng hy vọng môn thể thao mà mình yêu thích sẽ được biết đến rộng rãi hơn, hy vọng sự cố gắng của bản thân sẽ được nhiều người ghi nhận hơn. Nói cho cùng, trừ những người hâm mộ có thâm niên, ngoài ra phần đông người hâm mộ sẽ có cảm giác oai và có chút coi thường những người mới biết đến môn võ này, bọn họ sẽ cảm thấy lãnh địa của mình đang bị người ngoại lai xâm chiếm. Còn những võ sĩ thực thụ đang đổ mồ hôi sôi nước mắt trong ngành này, không một ai không hy vọng môn thể thao của mình trở nên phát triển hơn.

Kết thúc buổi phỏng vấn, vì Cung Bình không thể tham gia nên có phóng viên đã gọi điện muốn phỏng vấn qua điện thoại.

Vốn dĩ Cung Bình thi đấu thất bại và bị thương nên không có ý định nhận lời phỏng vấn. Thế nhưng vì đọc được những tranh cãi trên mạng nên hắn quyết định nhận lời phỏng vấn qua điện thoại để làm sáng tỏ những nghi ngờ.

Đúng như những gì Thẩm Kình Vũ phân tích, trận đấu hôm qua Cung Bình hoàn toàn để mất phong độ, nguyên nhân chủ yếu là do hắn quá căng thẳng. Chiến thuật ban đầu là dùng động tác giả dụ Thẩm Kình Vũ, sau đó áp sát và cúi người tấn công phần chân. Nhưng vì tâm lý không vững nên hắn đã làm hỏng kế hoạch, vừa lên đài võ đã để lộ sơ hở, mà Thẩm Kình Vũ đã nắm bắt thời cơ rất chính xác.

Không ai muốn đề cập đến sự thất bại của bản thân, nhưng Cung Bình lại nhận thua một cách tâm phục khẩu phục. Bởi vì kĩ thuật có thể rèn luyện, tâm lý có thể điều chỉnh, thắng thua không tồn tại vĩnh viễn, nhưng hắn tuyệt đối không chấp nhận bị gắn mác "đánh diễn" hoặc là dàn xếp kết quả!

Sau khi những lời đồn trên mạng được làm sáng tỏ, phóng viên lại hỏi Cung Bình đánh giá thế nào về Thẩm Kình Vũ, vấn đề này khiến hắn trầm ngâm một lát.

"Thực ra tôi đã xem phát trực tiếp buổi phỏng vấn vừa rồi, tôi muốn nói là..." Cung Bình lặng lẽ thở dài một hơi: "Tôi hy vọng làng MMA sẽ có thêm nhiều võ sĩ giống Thẩm Kình Vũ."

...

Sau khi hoàn thành buổi phỏng vấn, Thẩm Kình Vũ lái xe về nhà đón Kỷ Cẩm, bọn họ cùng tới cửa hàng mèo.

Thẩm Đại Mao đã được năm tháng tuổi, nó là một chú mèo rất ngoan, rất quấn người nhưng cũng rất tinh nghịch. Thẩm Kình Vũ và Kỷ Cẩm đã có kinh nghiệm chăm sóc mèo, bọn họ quyết định đón thêm một bé mèo cái về khi Thẩm Đại Mao còn nhỏ để bọn chúng hòa hợp từ bé.

Bé mèo thứ hai sẽ là giống mèo gì, Thẩm Kình Vũ và Kỷ Cẩm đã tính toán kĩ lưỡng, bọn họ sẽ đón về một "tiểu tiên nữ" giống Ragdoll.



hồi bé hơi xấu tí nhưng lớn lên xinh nhắm



Mèo Ragdoll không chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp mĩ miều mà tính nết cũng dịu ngoan, thậm chí mọi người cho rằng đây là loài mèo "giống chó" nhất. Giống mèo này rất thích hợp để bầu bạn, là vật nuôi có khả năng xoa dịu tinh thần chủ nhân.

Hai người tới cửa hàng mèo, nhân viên bế bé mèo Ragdoll mà bọn họ đã đặt trước ra khỏi lồng sắt.

Bé mèo mới được ba tháng, đã tiêm phòng đầy đủ. Kỷ Cẩm cẩn thận nâng tay đón lấy bé từ nhân viên cửa hàng, chỉ thấy đôi mắt nó màu xanh biếc, long lanh lại sáng ngời; cái mặt nhỏ trắng trắng, lông tai hơi ngả nâu, vành tai nhọn nhọn mỏng mỏng, mắt mũi miệng còn chưa phát triển rõ nét, toàn thân cuộn tròn như một cục bông xù, cổ họng phát ra tiếng rầm rì non nớt.

Kỷ Cẩm nhũn hết tim, cậu cúi xuống hít hà bộ lông bé mèo, lại bị nó nâng hai cái chân nhỏ xíu chống lên lớp khẩu trang trên mặt, bộ dạng dục cự còn nghênh. Lúc này Kỷ Cẩm mới phát hiện bốn cái chân mèo đều có lông màu nâu, thoạt nhìn như đang đeo bít tất, cậu không khỏi hiếu kì cầm chân bé mèo lên nhìn trái nhìn phải.

Thẩm Kình Vũ buồn cười xoa đầu cậu: "Được rồi, đi thôi nào, về đến nhà lại ngắm tiếp."

Lúc này cửa hàng bán mèo đón thêm một vị khách nữ, là một cô gái khoảng mười tám, mười chín tuổi. Sau khi bước vào cô gái lập tức chú ý tới Thẩm Kình Vũ và Kỷ Cẩm, cứ đứng một chỗ quan sát hai người. Mãi đến khi bọn họ đặt bé mèo vào balo chuẩn bị rời đi, cô gái mới không kiềm chế được mà tiến lại gần: "Hai anh có phải là Kỷ Cẩm và Thẩm Kình Vũ không ạ?"

Bọn họ quay sang nhìn nhau.

Cô gái lúc này đã nhận ra hai người, kích động bưng mặt hô lên: "A a a a! Em rất thích các anh! Em có thể xin chụp một kiểu ảnh với hai anh được không ạ?"

Thẩm Kình Vũ vỗ nhẹ sau lưng Kỷ Cẩm ra hiệu cho cậu mang balo mèo ra xe trước, sau đó quay lại cười nói với cô gái: "Chỉ chụp với một mình tôi có được không?"

Cô gái hiểu Kỷ Cẩm đang không tiện chụp ảnh, có chút thất vọng nhưng vẫn hào hứng nói: "Vâng ạ vâng ạ!"

Kỷ Cẩm đã ra khỏi cửa hàng, Thẩm Kình Vũ tháo khẩu trang đứng bên cạnh cô gái, phối hợp với cô nàng chụp một tấm selfie. Sau khi chụp xong anh lập tức đeo khẩu trang trở lại, khách khí nói: "Đây là lịch trình cá nhân của tôi, bạn vui lòng không đăng lên mạng có được không?"

Cô gái gật đầu liên tục: "Vâng ạ vâng ạ, em sẽ không đăng đâu!"

Thẩm Kình Vũ ra xe, Kỷ Cẩm đang ôm balo mèo ngồi bên ghế phó lái chờ anh. Cậu hỏi: "Cô gái kia nói gì không?"

Thẩm Kình Vũ nổ máy: "Không, tôi nói cô ấy đừng đăng ảnh lên mạng, cô ấy đồng ý rồi/"

Kỷ Cẩm bĩu môi chống đối, không nói thêm gì.

Xe vừa lăn bánh cậu đã sốt ruột không muốn chờ thêm, thò tay gõ gõ lên mặt nhựa trong suốt của chiếc balo đựng mèo. Bé mèo Ragdoll vừa rời khỏi lồng sắt còn đang hiếu kì với mọi thứ xung quanh, nó cũng giơ móng vuốt định chụp lấy ngón tay Kỷ Cẩm, cào một hồi mới phát hiện bị ngăn cách bởi một tấm nhựa, nó bèn nằm cuộn tròn xuống, bắt đầu thè lưỡi liếm lông bụng của mình.

Kỷ Cẩm chỉ muốn bế bé mèo vào lòng ngay lập tức để hít hà.

Thẩm Kình Vũ nhìn thoáng qua bộ dạng vui vẻ của cậu, khóe miệng anh kéo cao: "Thế là nhà mình đủ nếp đủ tẻ rồi nhỉ?"

Kỷ Cẩm đang bận ngắm mèo, căn bản không thèm để ý đến anh.

Thẩm Kình Vũ: "..."

Một lát sau anh thản nhiên nói tiếp: "Em đoán Kỷ Nhị Mao về nhà, Thẩm Đại Mao có thích nó không?"

Kỷ Cẩm: "..."

"Anh mới là Nhị Mao, cả nhà anh là đồ Nhị Mao!" Kỷ Cẩm ôm balo mèo nổi đóa: "Về sau cấm anh gọi bé là Nhị Mao, không là em cắn anh đấy nhá a a a a!"

Không muốn để bé mèo ngày đầu tiên về nhà mới đã chứng kiến cảnh hai cha cãi nhau, Thẩm Kình Vũ nhịn cười làm động tác kéo khóa miệng, ngoan ngoãn nghe theo chỉ đạo!

...

Ngày hôm sau Túc An đưa nhân viên tới tổng vệ sinh nhà cửa.

Thẩm Kình Vũ đã đi tập ở câu lạc bộ, trong nhà chỉ có một mình Kỷ Cẩm. Túc An phân công việc cho mọi người xong xuôi bèn kéo Kỷ Cẩm sang một bên thì thầm nói chuyện: "A Cẩm, hôm qua em tới cửa hàng mèo có phải bị người ta chụp trộm không?"

Kỷ Cẩm nghe vậy thì hơi nhướng này: "Cô ta lại đăng ảnh lên?"

Túc An gật đầu với vẻ mặt phức tạp.

Cô gái hôm qua sau khi về nhà lập tức đăng ảnh lên mạng, kể rằng mình gặp Thẩm Kình Vũ và Kỷ Cẩm cùng nhau đi mua mèo. Để chứng minh mình không nói dối, cô ta còn đính kèm ảnh chụp trộm bóng lưng của Kỷ Cẩm và bức ảnh selfie cùng Thẩm Kình Vũ--- không quên tô mờ mặt mình.

"Chị còn thấy ảnh chụp chung của Tiểu Vũ và cô ta." Túc An hỏi: "Có phải cô ta đồng ý không đăng lên mạng, sau đó vẫn đăng không?"

"Vâng." Kỷ Cẩm đã sớm đoán ra sự tình, hoặc là nói, cậu đã quen với việc này đến nỗi không còn cảm thấy tức giận: "Thôi kệ đi."

Túc An muốn nói gì đó nhưng lại thôi, sau đó chỉ nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Về sau những việc thế này cậu không cần tự làm đâu, để Tiểu Vũ làm hộ, hoặc là cậu gọi nhờ chị cũng được..."

Kỷ Cẩm ngồi phịch xuống sofa bắt chéo chân: "Em muốn đi đón mèo cùng anh ấy, đã dám đi thì không sợ bị chụp trộm. Mặc kệ người ta nói gì cũng được, em không quan tâm."

Không rõ quá trình trị liệu đã có kết quả hay là Thẩm Kình Vũ đã cảm hóa được Kỷ Cẩm, hiện giờ Kỷ Cẩm ngày càng sống vô tư, không quá để ý đến ánh mắt người khác. Quá để tâm đến những lời đàm tiếu mà mình không thể thay đổi, sau đó làm ảnh hưởng tâm tình, thậm chí ảnh hưởng cuộc sống của mình, đây là một chuyện lợi bất cập hại.

Túc Anh nói: "Tin đồn về hai cậu vẫn còn trên mạng, nếu để chụp trộm thêm vài bức ảnh thì rất dễ có người tin là thật..."

Kỷ Cẩm nhún vai: "Ban đầu em tưởng nếu không nhận show thì sẽ hết tiền, em còn không dám mua mấy bộ quần áo mới. Kết quả hôm trước xem biến động số dư trong ngân hàng, hóa ra không làm gì em vẫn có thu nhập, thế em còn sợ gì nữa?"

Đây là ưu thế của các ca sĩ có khả năng sáng tác, cậu không chỉ tự viết nhạc cho mình mà còn bán tác phẩm cho người khác, riêng phí bản quyền cũng đủ cho Kỷ Cẩm sống một đời sung túc.

Túc An cứng họng. Nghe vô lý nhưng cũng khá thuyết phục?

Kỷ Cẩm không muốn nói chuyện này nữa, cậu đứng lên khỏi sofa kéo tay Túc An: "Đi, em dẫn chị đi xem mèo."

Hai bé mèo đang chơi bên cạnh nhà cây. Hôm qua khi bé Ragdoll mới được đón về, Thẩm Đại Mao còn không dám tới gần thành viên mới. Nhưng nó là một chú mèo bạo dạn và nhiệt tình, sau khi thăm dò một lúc, nó bắt đầu nô đùa với em gái mới quen. Chỉ sau một đêm, hôm nay hai bé mèo đã hoàn toàn thân thiết với nhau.

Kỷ Cẩm bế bé mèo Ragdoll lên, giơ ra khoe với Túc An: "Xinh không chị? Tiểu tiên nữ mới của nhà em đấy!"

Bé Ragdoll ngoan ngoãn dụi đầu làm nũng trong lòng Kỷ Cẩm. Thẩm Đại Mao thấy vậy thì ghen tị chạy tới cào ống quần Kỷ Cẩm, nó cũng muốn được ôm một cái!

"Eo ơi xinh thế..." Túc An nhịn không được phải thò tay xoa đầu bé mèo, nhìn những chú mèo xinh xắn này, trong lòng cô cũng nổi lên ham muốn nuôi một bé: "Em đặt tên cho nó chưa? Gọi nó là gì?"

"Gọi là Kỷ Chai Cốp Ski đi. Em hy vọng bé sẽ mang đến linh cảm sáng tác cho em."

Túc An nhướng mày. Kỷ Chai Cốp Ski? Thẩm Đại Mao? Những cái tên này nghe không giống tên mèo cho lắm...

Thẩm Kình Vũ và Kỷ Cẩm có thể sống chung đến giờ quả là rất kì diệu...

Thời gian không còn sớm, Kỷ Cẩm vào phòng bếp lấy hạt mèo để chuẩn bị đồ ăn cho hai bé. Túc An ở ngoài phòng khách tiếp tục chơi với mèo.

Không bao lâu sau, Kỷ Cẩm bê bát thức ăn bước ra, thấy Túc An đang quỳ dưới sàn vuốt bé mèo anh, miệng gọi bé mèo em: "Nhị Mao, Nhị Mao, ra đây chơi với tao nào." Cái tên Kỷ Chai Cốp Ski quá khó đọc, vẫn là gọi Nhị Mao cho tiện.

Kỷ Cẩm nổi giận đùng đùng: Nhị Mao cái gì mà Nhị Mao? Chỉ học xấu là nhanh! Tiểu tiên nữ nhà mình còn lâu mới nghe cái tên đấy!

Nhưng bé mèo Ragdoll lại cực kì mẫn cảm với tên gọi Nhị Mao, nó nghiêng đầu đánh giá Túc An một lát, sau đó thò bốn cái chân ngắn ngủn, chạy lon ton về phía cô.

Kỷ Cẩm: "..."

Cậu đau lòng quay mặt đi chỗ khác: cậu sai rồi, cậu đã sai rồi. Lẽ ra cậu nên ngăn cản Thẩm Kình Vũ, không để anh đặt tên cho mèo là Thẩm Đại Mao, nếu vậy có lẽ bi kịch sẽ không xảy ra!

...

Sau khi vòng đấu tân thủ thứ hai kết thúc, Thẩm Kình Vũ đã được lên cấp, vòng đấu tiếp theo anh sẽ tham gia chính là vòng tân vương.

Thẩm Kình Vũ vừa tới câu lạc bộ, Tả Phong Duệ đã gọi anh lên văn phòng, ông giải thích luật thi đấu một cách kĩ càng: "Vòng đấu tân vương có tổng cộng tám cặp đấu, mười sáu võ sĩ. Sau khi trận đấu kết thúc, khán giả có mặt tại nhà thi đấu sẽ tiến hành bỏ phiếu bình chọn cho võ sĩ xuất sắc nhất, người có số phiếu cao nhất sẽ đạt danh hiệu "Tân Vương". Nói thật lòng, về độ nổi tiếng của cậu, thầy không lo lắng gì, nhưng trước hết cậu bắt buộc phải đánh thắng, chỉ những võ sĩ thắng cuộc mới có tư cách cạnh tranh--- cho nên trận đấu tiếp theo, dù thế nào cậu cũng phải thắng!"

Đây là lần đầu tiên Tả Phong Duệ nghiêm túc ra lệnh cho Thẩm Kình Vũ như vậy, bởi vì luật thi đấu của rất đặc thù.

Các võ sĩ vượt qua vòng đấu tân thủ sẽ được coi là tuyển thủ chính thức. Điểm tích lũy được reset về 0, bắt đầu tính lại từ đầu. Thông thường, các võ sĩ phải tham gia giải đấu thường quy, vượt qua các trận đấu để tích lũy điểm, nâng cao thành tích và thứ hạng. Sau khi điểm tích lũy đạt đến một trình độ nhất định, võ sĩ ấy mới đủ tư cách tham gia các giải quốc tế.

Nhưng Tân Vương của sẽ được đặc cách, anh ta sẽ không cần tham gia các giải đấu thường quy và được trực tiếp bước ra thi quốc tế.

Tả Phong Duệ nói: "Nếu cậu giành được danh hiệu Tân Vương, đầu năm sau cậu có thể đi thi quốc tế luôn; nhưng nếu cậu không thắng giải này, ít nhất sẽ mất thêm một năm rưỡi để thi đấu các giải thường quy, thậm chí là hai, ba năm. Cậu có sẵn sàng bỏ ra từng ấy thời gian không?"

Thẩm Kình Vũ lắc đầu, đáp một cách nghiêm túc: "Em hiểu rồi thưa thầy."

Danh hiệu Tân Vương này là một cơ hội "nhảy cóc" mà ban tổ chức dành cho các tân thủ xuất sắc nhất. Dù sao thì với tính chất thi đấu nhỏ giọt mấy tháng một trận như MMA, quá trình tích lũy điểm rất chậm, mới đánh vài giải đã trôi qua một, hai năm. Những võ sĩ trẻ mười chín hai mươi mới có thể từ từ cọ xát, từ từ tích lũy kinh nghiệm. Nhưng Thẩm Kình Vũ không thiếu kinh nghiệm, tuổi thi đấu của anh cũng không còn trẻ, vậy nên đối với anh mà nói, được tham gia thi quốc tế càng sớm càng tốt.

Vòng đấu tân thủ mới đây, cho dù thua cũng chỉ cần đấu thêm vài trận là đủ điểm lên cấp. Nhưng vòng đấu tân vương chỉ có một cơ hội duy nhất, ai nắm bắt được sẽ được đặc cách, ai bị loại sẽ phải chuyển sang thi đấu các giải thường quy, không bao giờ có cơ hội thứ hai.

Cho nên trận đấu tiếp theo anh buộc phải thắng, không thể thất bại!

Thẩm Kình Vũ hỏi: "Thưa thầy, đối thủ vòng tiếp theo của em đã xác định chưa ạ?"

Tả Phong Duệ gật đầu: "Ban tổ chức chia cặp xong rồi, bọn họ dựa theo điểm tích lũy vòng trước, đối thủ sắp tới của cậu cũng là một võ sĩ giành được ba trăm điểm."

Nói cách khác, trận đấu tới đây Thẩm Kình Vũ sẽ so tài với một võ sĩ cũng giành được hai chiến thắng bằng cách T.K.O và K.O đối thủ.

Tả Phong Duệ mở máy tính, chuyển tư liệu mà ban tổ chức gửi đến sáng nay cho Thẩm Kình Vũ xem: "Từ Lực Cường, cậu có ấn tượng với người này không?"

Thẩm Kình Vũ bước lại gần, cái tên này có vẻ quen tai, người này cũng tham gia vòng đấu tân thủ với anh, chắc chắn anh từng gặp mặt. Nhưng dù sao bọn họ cũng chưa từng đối đầu trực tiếp nên nhất thời anh chưa thể nhớ ra.

Anh tiếp tục đọc thông tin của võ sĩ họ Từ, phát hiện anh ta xuất thân từ dân Boxing, Thẩm Kình Vũ nhẹ nhàng thở phào--- so với các cao thủ đấu sàn, anh vẫn tự tin giao chiến với các võ sĩ hệ đấu đứng hơn.

Nhưng đọc thêm hai dòng phía dưới, Thẩm Kình Vũ bỗng sửng sốt--- anh nhớ ra người tên Từ Lực Cường này rồi! Trong một trận đấu ở vòng trước, anh từng chú ý tới người này!

---Từ Lực Cường, tân thủ nổi tiếng với chiếc cằm sắt!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.