Chương trước
Chương sau
Đại chiến meme

---

Sáng hôm sau Túc An và tài xế xe bảo mẫu tới đón Kỷ Cẩm. Hôm nay cậu bay tới Quảng Châu tham gia một hoạt động thương mại, chuyến bay vào buổi sáng, buổi chiều mới diễn ra sự kiện, ngay trong đêm lại bay về Thượng Hải.

Xe đợi dưới tiểu khu một lát, Kỷ Cẩm và Thẩm Kình Vũ lần lượt đi xuống. Kỷ Cẩm treo bộ mặt than, mở cửa ngồi vào hàng ghế sau, thuận tay ném túi xách sang ghế bên cạnh--- trước kia hàng ghế phía sau dành riêng cho cậu, cậu không thích có người ngồi cạnh. Bỗng nhiên có một ngày cậu kéo Thẩm Kình Vũ xuống hàng ghế sau cùng mình, từ đó trở đi Thẩm Kình Vũ luôn ngồi cạnh cậu.

Túc An nhìn vẻ mặt Kỷ Cẩm và ghế ngồi bên cạnh đã bị chiếc túi xách chiếm chỗ, lập tức đoán được ngày hôm qua bọn họ đã có một cuộc trao đổi không mấy thuận lợi, e là còn cãi vã một trận. Cô hỏi thăm vài câu cứng nhắc, sau đó ngồi vào hàng ghế trên.

Thẩm Kình Vũ là người cuối cùng lên xe, thấy túi xách của Kỷ Cẩm đặt trên ghế ngồi quen thuộc của mình thì ngẩn người. Anh có chút do dự, sau đó bình tĩnh lên xe ôm túi xách của cậu vào lòng, ngồi xuống ghế cạnh Kỷ Cẩm.

Kỷ Cẩm: "..."

Kỷ Cẩm: ".........."

Túc An trộm liếc mắt nhìn ra sau, trong lòng thả một cái like cho hành động của Thẩm Kình Vũ.

Kỷ Cẩm mặt không đổi sắc, nghiến răng hỏi: "Chuyện hôm qua tôi bảo, anh đã nghĩ kĩ chưa?"

Thẩm Kình Vũ cười hiền hòa: "Tôi vẫn nghĩ thông từ trước đến giờ mà. A Cẩm..."

---lời này có nghĩa anh sẽ không thay đổi quyết định.

Kỷ Cẩm giành lại túi xách trong lòng anh, giận dữ nói: "Anh lên phía trước ngồi đi! Tôi không muốn nhìn thấy anh!"

Thẩm Kình Vũ ậm ừ một tiếng: "Nhưng nếu ngồi phía trước không phải cậu sẽ càng nhìn thấy tôi sao?"

Kỷ Cẩm: "..."

Cậu tức muốn nổ phổi, nhưng Thẩm Kình Vũ nói đúng, quả thực là như vậy. Nếu Thẩm Kình Vũ ngồi lên hàng ghế trước mặt cậu, anh sẽ luôn nằm trong tầm mắt của cậu.

Ba giây sau Kỷ Cẩm hung hăng quay mặt về phía cửa sổ, tiếp tục thể hiện thái độ bực bội.

Túc An từ đầu đến cuối chỉ cúi đầu im lặng, cô sợ lửa cháy lan cả sang mình, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.

Xe chạy băng băng ra sân bay.

Vài phút sau điện thoại rung lên trong túi quần Kỷ Cẩm. Cậu lấy di động kiểm tra, phát hiện là Thẩm Kình Vũ gửi tin nhắn tới. Cậu lập tức quay đầu trừng mắt nhìn Thẩm Kình Vũ, bộ dạng anh cực kì nghiêm trang, dường như anh không biết có chuyện gì vừa xảy ra.

Kỷ Cẩm đang giận dỗi muốn cất điện thoại đi, nhưng cuối cùng không nén nổi tò mò, cậu do dự trong chốc lát rồi với mở tin nhắn xem.

Thẩm Kình Vũ gửi cho cậu một cái GIF, đó là một chú mèo đứng sau bức tường, thò đầu quan sát xung quanh, bên dưới là dòng chữ--- âm thầm quan sát.



Kỷ Cẩm đỡ trán: đồ dở hơi!

Cậu khóa màn hình, tiếp tục nhìn ra cửa sổ.

Chẳng bao lâu sau điện thoại lại rung, vẫn là tin nhắn của Thẩm Kình Vũ. Lần này là một chú mèo nhỏ nằm cuộn trong góc tường, dòng chữ viết: yếu đuối, đáng thương, bất lực.



Kỷ Cẩm: ".........

Cả người cơ bắp cuồn cuộn, tự hỏi lương tâm anh xem, anh yếu đuối đáng thương cái rắm à?

Cậu ném điện thoại sang bên cạnh, nhất quyết không thèm để ý.

Rất nhanh sau đó lại có thêm tin nhắn mới. Kỷ Cẩm thấy di động rung lên, chỉ nhìn xuống nhưng không phản ứng gì.

Xe chạy nửa tiếng tới sân bay. Túc An ngồi hàng trên xuống xe trước, Kỷ Cẩm khoác túi trên lưng, nhảy xuống xe rồi lập tức chạy đi. Túc An không dám để cậu đi một mình nên vội đuổi theo. Chỉ còn Thẩm Kình Vũ ở lại dỡ hành lý sau cùng.

Vào đến sảnh, Thẩm Kình Vũ xếp hàng làm thủ tục kí gửi hành lý, anh vừa rời đi Kỷ Cẩm rốt cuộc cũng được cầm điện thoại đọc tin nhắn thứ ba mà anh gửi trên xe.

Vẫn là chú mèo nhỏ đáng yêu, nó dùng cái đầu tròn cọ cọ vào chân người, bên dưới là dòng chữ: thử làm nũng.



Kỷ Cẩm: "..."

Trước kia Thẩm Kình Vũ không bao giờ gửi sticker hay ảnh động, chắc chắn anh vừa tìm được mấy cái meme này. Kỷ Cẩm nghĩ đến việc Thẩm Kình Vũ cặm cụi tìm ảnh thì vừa buồn cười vừa cay mũi, thiếu chút đã rơi nước mắt.

Túc An và Kỷ Cẩm đang ngồi trong phòng chờ, cô dè dặt lên tiếng hỏi: "A Cẩm, cậu cãi nhau với Tiểu Vũ rồi à?"

Cô không nhắc tới thì thôi, vừa nói đến chuyện này hai mắt Kỷ Cẩm lập tức bùng lên ngọn lửa giận, cao giọng quát lên: "Chị có ý gì? Chị đã sớm biết anh ta sẽ nghỉ việc, thế mà chị chẳng nói cho em biết!"

Túc An hoảng sợ. Trong phòng chờ còn các hành khách khác, cô vội ra dấu cho Kỷ Cẩm hạ thấp giọng

"Suỵt... Là chị sai, chị sai rồi, do chị không đúng." Túc An thì thầm dỗ dành: "Chẳng phải chị không muốn cậu phiền lòng sao? Lúc ấy chị thấy Tiểu Vũ rất hợp ý cậu..."

Một bụng hỏa không có chỗ phát tiết, Kỷ Cẩm bực bội ném túi xách sang ghế bên cạnh: "Chị biết anh ta chỉ xin làm ba tháng, ngay từ đầu chị không nên tuyển anh ta!" Nếu biết lúc này Thẩm Kình Vũ sẽ nghỉ việc, cậu thà rằng mình chưa bao giờ gặp được anh.

Túc An có chút hỗn loạn, nhất thời cô không hiểu Kỷ Cẩm tức tối như vậy là vì luyến tiếc không muốn Thẩm Kình Vũ rời đi, hay là muốn trách móc cô vì biết chuyện mà không nói. Cô chỉ có thể nhẹ nhàng an ủi cậu mà thôi.

Kỷ Cẩm dựa vào lưng ghế phía sau, nhắm mắt lại. Đêm qua cậu thức trắng, cảm xúc biến hóa với tốc độ chóng mặt giữa suy sụp cực độ và nóng nảy cực độ, trong chốc lát cậu cảm giác cả thế giới đều u ám, cô độc, chỉ muốn đào mồ chôn mình; một lát sau cậu lại muốn chạy ra đánh thức cả tiểu khu cùng uống rượu ca hát suốt đêm.

Loại trạng thái này trước kia cậu từng trải qua, lần đó cậu quyết tâm đi khám bác sĩ là vì cảm thấy bản thân trong chốc lát bay lên thiên đường, trong chốc lát lại rơi xuống địa ngục, giây trước còn vui vẻ bay bổng, giây sau đã muốn đi nhảy lầu. Tâm trạng lên xuống như xe trèo đèo khiến cậu như muốn sụp đổ. Sau đó là một thời gian dùng thuốc, bệnh tình đã khá lên, một thời gian trở lại đây cậu không còn xảy ra tình trạng như vậy nữa.

Mà hiện tại cậu không biết bản thân đang ở trạng thái gì, chỉ cảm thấy cực kì mỏi mệt, mỏi mệt vô cùng.

Nếu ai có thể ôm cậu một cái vào lúc này thì tốt...

Không biết qua bao lâu, cậu bỗng cảm giác có người cầm tay mình.

Cậu kinh ngạc mở to mắt, nhận ra Thẩm Kình Vũ đã làm xong thủ tục quay về ngồi xuống bên cạnh cậu. Anh không nói gì mà chỉ nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay cậu. Lòng bàn tay anh hơi thô ráp, dùng lực không nặng không nhẹ mà mân mê mu bàn tay cậu.

Loại tiếp xúc thân thể này giống như đang truyền năng lượng từ người này sang người khác, sự mệt mỏi của Kỷ Cẩm tạm thời được xua tan.

Lần này Kỷ Cẩm không giãy dụa nữa, cậu nắm nhẹ bàn tay anh một chút như đáp lại, sau đó lập tức quay mặt đi.

Từ Thượng Hải bay tới Quảng Châu không xa, chỉ mất hai tiếng rưỡi. Sau khi hạ cánh Kỷ Cẩm lập tức di chuyển tới hội trường diễn ra sự kiện.

Hôm nay tinh thần không ổn định, cậu luôn mất tập trung trong lúc tham gia chương trình. Cũng may người chủ trì rất biết cách điều tiết không khí, trải qua hơn một tiếng, rốt cuộc sự kiện cũng kết thúc thành công tốt đẹp.

Bảy giờ tối cậu mới ra khỏi hội trường, Thẩm Kình Vũ đã đặt sẵn đồ ăn cho bữa tối của cậu, bọn họ không được nghỉ chân mà lập tức cầm đồ ăn chạy thẳng ra sân bay.

Mười một giờ đêm, máy bay hạ cánh xuống sân bay Thượng Hải, xe bảo mẫu đưa Kỷ Cẩm trở về tiểu khu.

Cả ngày hôm nay Thẩm Kình Vũ và Kỷ Cẩm không nói chuyện với nhau nhiều, mỗi khi Thẩm Kình Vũ muốn mở lời cậu lại nhắm mắt giả vờ ngủ. Thẩm Kình Vũ không muốn ép buộc cậu, cuối cùng đành buông tha.

Sau khi lên tầng Kỷ Cẩm lập tức trở về phòng, nhanh chóng đóng cửa lại.

Thẩm Kình Vũ về phòng tắm rửa xong đã là mười hai giờ đêm. Anh nằm lên giường bật khung chat với Kỷ Cẩm. Lịch sử trò chuyện chỉ có ba sticker anh gửi từ buổi sáng, không có tin phản hồi của Kỷ Cẩm.

Thẩm Kình Vũ nhìn con mèo nhỏ mình gửi đi, vành tai không khỏi nóng lên, anh dùng cánh tay che mắt.

Ngày hôm qua anh lên mạng tra rất nhiều cách dỗ dành, kết quả chủ yếu là mấy câu bày tỏ tình cảm sến rện, mấy câu chuyện cười cảm lạnh, cuối cùng tìm tới tìm lui mới ra mấy hình mèo đáng yêu đến mức tim anh nhũn ra. Thẩm Kình Vũ bèn tải xuống để dỗ Kỷ Cẩm.

Nhưng thấy những con mèo này được chính mình gửi đi, Thẩm Kình Vũ có chút... thẹn!

Một lát sau anh trở mình nằm sấp, tiếp tục tìm nhãn dán mới ---dù sao cũng thẹn rồi, đâm lao thì theo lao!

Rất nhanh sau đó, anh đã tìm được hình chú mèo màu vàng quýt gửi cho Kỷ Cẩm.

...

Hơn mười hai giờ, Kỷ Cẩm đương nhiên chưa buồn ngủ. Cậu tắm xong thì nằm ngẩn ngơ trên giường, chốc chốc lại cầm di động nhìn ngày tháng, tính ra Thẩm Kình Vũ chỉ còn hơn hai mươi ngày nữa sẽ đi thi đấu, trong lòng Kỷ Cẩm chua xót khó tả.

Bỗng di động rung lên, lại là tin nhắn của Thẩm Kình Vũ.

Trong phòng lúc này chỉ có một mình Kỷ Cẩm, cậu không chút do dự mở tin nhắn mới.

Thẩm Kình Vũ gửi tới một con mèo màu vàng lông xù, đôi mắt tròn long lanh, bên dưới đề năm chữ--- Tui nhu thuận đáng yêu.



Kỷ Cẩm đọc dòng chữ rồi liên tưởng tới Thẩm Kình Vũ, nhất thời mí mắt giật giật, dở khóc dở cười.

Không tới vài giây, thêm một chú mèo ragdoll được gửi tới, lần này có hẳn hai dòng chữ khá dài--- Tui chỉ là một chú mèo nhỏ xinh, sao cậu nỡ nhẫn tâm phớt lờ tui.



Kỷ Cẩm: "..."

Cậu rốt cuộc không kìm được khóe miệng mà nở nụ cười, rất muốn vọt tới phòng Thẩm Kình Vũ để xem vẻ mặt anh ra sao khi gửi những hình ảnh này, nhưng cuối cùng cậu vẫn không ra ngoài. Cậu lật người nằm sấp, cũng bắt đầu tìm meme.

Trong một căn phòng khác, Thẩm Kình Vũ đã gửi đi ba con mèo nhỏ khóc huhu nhưng vẫn chưa được rep, anh nghĩ có lẽ mấy bức ảnh này không có tác dụng với Kỷ Cẩm, vì thế anh lại lên mạng tìm cách dỗ dành khác.

Còn đang tra cứu, màn hình đột nhiên hiện thông báo Kỷ Cẩm vừa gửi tin nhắn mới, ánh mắt Thẩm Kình Vũ sáng bừng, vội vàng mở tin.

Kỷ Cẩm gửi cho anh một con mèo béo màu vàng cam đang ngồi uể oải, bốn chữ cái to đùng phía dưới ghi: ý chí sắt đá!

Thẩm Kình Vũ mỉm cười, rõ ràng là bướng bỉnh không chịu xuống nước, ý chí sắt đá chỗ nào?

Anh lại mở kho ảnh, hai người không rõ vì sao bắt đầu một cuộc chiến meme.

Thẩm Kình Vũ: [siêu đáng yêu. jpg]



Kỷ Cẩm: [thần tình lạnh lùng. jpg]



Thẩm Kình Vũ: [ôm đùi. jpg]



Kỷ Cẩm: [một cước đá bay. jpg]



Thẩm Kình Vũ: [hung hăng thế. jpg]



Kỷ Cẩm: [đứng hình trong giây lát, thậm chí có chút buồn cười. jpg]



Thẩm Kình Vũ: [đời không còn gì luyến tiếc. jpg]



Kỷ Cẩm: [anh không thấy mình ngốc nghếch sao?. jpg]



Kỷ Cẩm gửi bức ảnh cuối hồi lâu mà không thấy Thẩm Kình Vũ trả lời, cậu nhíu mày suy tư, bỗng lúc này có tiếng gõ cửa vang lên.

"A Cẩm." Thẩm Kình Vũ cười gọi bên ngoài: "Tôi có thể vào không?"

Kỷ Cẩm sợ tới mức nhảy dựng trên giường, muốn chạy ra giữ cửa nhưng chợt nhớ mình đã bấm chốt lúc mới vào phòng, cậu thở phào nhẹ nhõm.

"Không được vào!" Cậu không muốn gặp Thẩm Kình Vũ lúc này, cậu sợ mình sẽ phải chịu thua, nhưng cậu không muốn nhận thua! Cậu hung hăng đốp chát: "Tôi buồn ngủ rồi, đừng làm phiền tôi!"

Thẩm Kình Vũ: "..."

Anh đứng ngoài cửa trong chốc lát, Kỷ Cẩm vẫn nhất quyết không mở cửa, anh thử nhẹ nhàng ấn tay cầm, hóa ra cậu đã khóa trong.

Thẩm Kình Vũ bất đắc dĩ lắc đầu, lại trở về phòng mình, anh gửi thêm một cái meme mèo nhỏ nghiến răng chịu đựng.

Lần này Kỷ Cẩm không trả lời suốt cả đêm.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.