"Ngủ ngon, A Cẩm." 
--- 
Hơn mười giờ tối hoạt động của Kỷ Cẩm kết thúc, cậu được Túc An và đoàn đội tháp tùng về khách sạn. 
Túc An mở cửa xuống xe, dặn dò: "Tối nay về cậu nghỉ ngơi sớm đi, chị thấy tuần vừa rồi mỗi ngày cậu chỉ ngủ có hai, ba tiếng. Cứ như vậy người cũng sớm thành tiên." 
"Thành tiên có gì không tốt?" Kỷ Cẩm lơ đãng trả lời: "Em chẳng thấy mệt chút nào." 
"Không mệt??? Cậu quả là có thiên phú dị bẩm--- à đúng rồi, hôm nay Tiểu Vũ và cậu ở chung một phòng, nhân cơ hội này làm quen nhau đi. Từ ngày mai cậu ta sẽ là người thường trực bên cậu." 
"Thế rốt cuộc em phải đi ngủ sớm hay phải làm quen với anh ta?" 
Túc An tức đến bật cười: "Tùy cậu, chị nào dám chỉ huy! Dù sao ngày mai cũng không có lịch trình, cậu được nghỉ ngơi cả ngày. Cậu tự thu xếp sao cho thuận tiện là được." 
Kỷ Cẩm bước vào sảnh khách sạn, đang định trả lời bỗng nghe thấy tiếng trò chuyện ở gần đó, một giọng nói hưng phấn nhưng cố ý đè thấp. Thính lực của Kỷ Cẩm rất tốt, cực kì mẫn cảm với những tiếng động nhỏ, cậu lập tức nhìn về phía phát ra âm thanh. 
Trong góc sảnh là hai cô nhóc đang trốn sau cây cột, ánh mắt bọn họ phát sáng như đèn pha, trên tay cầm điện thoại chụp lia lịa. Thấy Kỷ Cẩm quay đầu lại, bọn họ cả kinh lập tức giấu điện thoại sau lưng. 
Kỷ Cẩm nhướng mày cao ba thước: "Lại 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-ve-si-thieu-chuyen-nghiep/3605883/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.