Ba ngày sau chính là sinh thần tám mươi của Thái Hậu, màn che rơi xuống cũng là lúc thọ yến chuẩn bị hai tháng bắt đầu.
Tam hoàng tử là người được Hoàng đế dường như coi trọng hơn cả, lại là thân vương duy nhất còn ở lại kinh thành, Lương Vương đương nhân bất nhượng*, từ rất sớm đã vào trong cung chúc thọ hoàng tổ.
(*Đương nhân bất nhượng/当仁不让: Câu nguyên văn là "Đương nhân bất nhượng ư sư", ý muốn nói làm điều ý nghĩa nhân đức thì dẫu có là thầy của mình cũng sẽ không nhường. Ở đây ý nói Lương Vương đoạn này gần giống với câu "Việc tốt không phần ai".)
Triều thần tới lui nối liền không dứt, lúc thái giám ngoài điện bỗng nhiên quát một tiếng "Thụy Vương đến—", Lâm Phong sớm đã nghênh tiếp ở trước đại điện trong nháy mắt liền nở nụ cười.
Hắn chắp tay trước người từ biệt đại thần trước mặt, nhìn theo hướng Tạ Dật Tiềm từ xa đi tới, phất tay ra hiệu với thị vệ bên người, thuận tiện chạy về phía Tạ Dật Tiềm.
Ngoại nhân chỉ biết quan hệ của Thụy Vương và Lương Vương vẫn luôn hời hợt, lại không biết được bọn họ ngầm đấu đá nhau, hiện giờ nhìn thấy Lương Vương chủ động chạy về phía Thụy Vương cũng chỉ tưởng hai người muốn giao hảo, ngoại trừ đi xem trò hay thì bọn họ ngược lại cũng không có ý nghĩ gì khác.
Nhưng ở nơi cách mọi người khá xa ấy, chỗ hai người gặp nhau không có ôn hòa bình tĩnh như vậy, khác xa với những gì nhìn thoáng qua.
Hoặc là nói, bất luận là Tạ Dật Tiềm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-ve-kho-lam/233873/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.