Mười mấy năm trước, nhóc con Tạ Dật Tiềm đi theo lão Thụy Vương từ biên cương hồi kinh, không ngờ dọc nơi mình đi qua đang gặp hạn hán, ven đường đều là bách tính vô cùng gầy yếu như que củi, nhân dân khắp nơi lầm than.
Nhóc con Tạ Dật Tiềm tuổi còn nhỏ, chỉ biết bám trước cửa sổ xe ngựa, đôi mắt tròn lưu động trợn trừng, nhìn nạn dân túm tụm ven đường mà không biết làm sao.
Hắn không hiểu được hạn hán đối với những bách tính này có ý nghĩa gì, cũng không biết hoa y cẩm phục của hắn khi đi trên đoạn đường này có sức hấp dẫn lớn như thế nào đối với những người đó.
Lão Thụy Vương lúc ấy không đành lòng nhìn nạn dân kêu trời than đất, cân nhắc hết lần này đến lần khác, chung quy cũng vẫn gọi thân vệ tới, mang lương khô bọn họ đem theo phân phát xuống, lại tự bỏ tiền túi ra mua lương gạo giá cả tăng vọt trong thành, đứng ở đầu đường phát cháo cứu dân.
Nhóm đại nhân đều bận rộn, Tạ Dật Tiềm nho nhỏ đợi ở trong xe ngựa cảm thấy nhàm chán, nhìn trái nhìn phải, thấy không có người can ngăn, dứt khoát mang theo hai gã sai vặt, nhảy tung tăng chạy ra ngoài.
Ai ngờ được, hành động tình cờ khi đó trái lại dưới cơ duyên xảo hợp, cứu mạng một gia đình
Tuy nói, cho dù không có sự xuất hiện Tạ Dật Tiềm, một nhà nạn dân kia cũng chưa chắc đã không thể vượt qua nạn đói, nhưng dù thế nào... Quỹ đạo cuộc sống của tiểu nhi tử của gia đình nạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-ve-kho-lam/1000134/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.