Nhưng mà, giờ tôi đã trùng sinh rồi, lẽ nào cứ để yên cho cậu ta cưỡi lên đầu mình sao?
Như thế cũng quá bẽ mặt rồi.
Cách tốt nhất để tát vào mặt mấy người bạn cấp ba, chính là điểm số.
Nghĩ đến đây, tôi nắm chặt tay, tôi nhất định phải đạt điểm cao trong bài kiểm tra tới để chọc mù mắt chó Từ Hoan mới được.
Xét cho cùng, tôi cũng là một người đã vượt qua kỳ thi 211 trước khi trùng sinh mà.
Quên kiến thức chỗ nào, cùng lắm nhặt lại là được chứ gì.
Sau khi hạ quyết tâm, tôi ra ban công, mang theo mười con cá khô nhỏ.
“Cột Sắt, giúp em bổ túc zới, sau này sẽ đãi anh ăn ngon uống đã.”
Giây sau, Cột Sắt trợn mắt lạnh lẽo nhìn tôi: “Không bổ, thêm nữa đừng gọi tôi là Cột Sắt, tôi tên Thẩm Hàn.”
Nghe đến đây, tôi vui vẻ gật đầu.
“Được thui, zị ngày mai em đưa anh đi triệt sản ha.”
“Câu nào không hiểu? Tôi giảng liền cho em.”
Giảng một hồi, giảng đến tận hai giờ sáng.
Tôi nhìn những dòng ghi chú dày đặc trong cuốn sổ câu hỏi sai, cảm động rơi nước mắt trước sự cố gắng của bản thân.
Lâm Vãn Kiều, mày có thể làm được!
Một giây tiếp theo, tôi bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của Thẩm Hàn.
Gì đây? Ngạc nhiên trước sự siêng năng của tôi rồi sao?
Tôi cũng có thể học tập chăm chỉ đó.
“Lâm Vãn Kiều, hay là em đi học lái máy cày đi, lái máy cày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-vao-bac-dai-em-vao-thanh-dieu-bac-dai/2452486/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.