Quách Yên Vân lúc này mới can đảm xoay đầu lại nhìn Vương Trạch. Cô lạnh lùng thốt lên:
- Anh về đi.
- Anh...
Vương Trạch đưa đôi mắt buồn bã nhìn cô. Khi đối mặt với Yên Vân, không biết vì sao mọi điều muốn nói trước đây vậy mà lại không thể nói được...
- Anh đến đây muốn thăm em và con...
- Ha... Con sao!? Tôi đã sớm bỏ đứa bé rồi...
Vì muốn đuổi anh đi mà cô lựa chọn nói dối. Tuy đó không phải sự thật nhưng câu nói thốt lên từ chính miệng của bản thân cũng đã đủ khiến cô cảm thấy đau lòng...
-
- Anh không tin... Em sao lại có thể...
- Anh không tin là chuyện của anh. Tôi bỏ đứa bé là chuyện của tôi. Vậy nên anh về đi...
Quách Yên Vân bỏ lại anh ở đó mà xoay mặt bước vào nhà. Lúc anh định nắm tay cô thì có một giọng nói của người phụ nữ truyền đến:
- Tiểu Vân, chồng cháu sao?
Cô nhìn lại mới biết đây là người hàng xóm mới chuyển đến cạnh nhà cô. Yên Vân đi đến cạnh người phụ nữ đó nở nụ cười rồi cùng bà ấy vào nhà.
- Không phải ạ. Cháu không quen biết anh ta.
Người phụ nữ đó chỉ nhìn sơ qua gương mặt anh, rồi lại nhìn về phải cô nhẹ nhàng nói:
- À phải rồi... Bác có đem vài món đồ qua cho cháu.
Sau đó cô cùng người hàng xóm xoay lưng bước vào nhà bỏ lại anh lặng lẽ nhìn theo bóng lưng của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-van-mua-ha/3710099/chuong-62.html