Hạ An Di sau khi trở vào nhà, cô tiếp tục nấu ăn. Bản thân phải tỏ ra bận rộn để quên đi chuyện lúc nãy. An Di không thèm quan tâm đến Tư Thần nữa, sau khi ăn xong cô quyết định sẽ ra ngoài mua một chút đồ.
Đến khi thay đồ và chuẩn bị xong mọi thứ, cô cũng xách túi bước ra khỏi nhà. An Di nghĩ chắc có lẽ anh đã từ bỏ, quay trở về thành phố S. Không ngờ đến lúc bản thân đang xoay lưng đóng cửa thì có bóng người che đi ánh đèn đường phía sau cô. Hạ An Di xoay người lại, vô tình lại trúng mặt Lục Tư Thần. An Di vì không thích sự đụng chạm nên đã đẩy anh ra.
Cô xách túi nhìn anh, gương mặt đã trở nên đầy nghiêm nghị.
- Sao anh vẫn chưa chịu về!?
Lục Tư Thần nở nụ cười ấm áp nhìn cô, giọng nói ôn nhu cũng từ từ cất lên. Đứng trước mặt người con gái mình yêu, anh không tỏ ra cảm giác tức giận hay khó chịu. Ngược lại khi được nhìn thấy cô, Tư Thần lúc nào cũng cười như một "kẻ khờ".
- Khi nào em tha thứ cho anh thì anh sẽ về.
Hạ An Di nghe được câu trả lời từ anh, trong lòng lại càng trở nên tức giận. Cô không ngờ đến nửa năm không gặp, con người trước mặt này lại càng trở nên đáng ghét và vô sỉ đến như vậy.
- Bản thân anh không có lỗi nên không cần tôi phải tha thứ... Vậy nên anh hãy trở về đi.
Lục Tư Thần thấy cô muốn đi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-van-mua-ha/3678687/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.