Chương trước
Chương sau
Vừa nói, ông ta vừa dắt cả hai người đi đến chiếc bàn tròn ở giữa trung tâm bữa tiệc dành cho những người có tiếng trong giới kinh doanh. Đây là sự kiện tổ chức nhằm ra mắt sản phẩm mới, nên thương hiệu cũng đã rất tốn kém để trang trí một bữa tiệc mời nhiều người đến như thế này.

Chiếc bàn của Tư Thần và Yên Vân đang ngồi là dành cho những đại sứ quan trọng của thương hiệu. Kế bên chiếc bàn mới đến bàn của ông bà Quách.

Sau khi người dẫn chương trình giới thiệu xong. Anh ta mời người đại diện quan trọng của thương hiệu, đó là

Quách Yên Vân lên sân khấu phát biểu. Yên Vân diện cho mình một chiếc đầm đuôi cá xẻ tà màu đỏ, làm nổi bật lên đôi chân nõn nà. Sau đó cô bước nhanh lên sân khấu phát biểu:

- Xin chào mọi người. Tôi là Quách Yên Vân - người được may mắn trở thành đại sứ thương hiệu cho nhãn hàng mà ngài Bevis sáng lập. Hôm nay rất may mắn vì tôi được ngài ấy mời đến tham dự sự kiện này và cũng rất vinh dự khi bản thân có thế đứng trên đây phát biếu. Nếu bản thân tôi chưa làm điều gì tốt mong mọi người có thế nhẹ nhàng góp ý và dạy bảo thêm. Cảm ơn tất cả mọi người.

Yên Vân phát biểu xong liền nhìn vào chiếc máy quay đang hướng về phía cô, tự tin nở nụ cười trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt của mọi người. Cô đưa mic lại cho người dẫn chương trình rồi xoay lưng bước xuống sân khấu trở về chỗ ngồi.

Khi ngồi xuống cạnh Lục Tư Thần, Quách Yên Vân nhẹ nhàng hỏi nhỏ với anh:

- A Thần. Anh thấy bài phát biểu của em thế nào?

Tư Thần nghe cô hỏi như vậy, gương mặt lạnh lùng cũng không để lộ ra cảm xúc gì. Khuôn miệng cười như không cười, giọng trầm ấm, từ tốn trả lời:

- Rất tốt.

Yên Vân nghe anh nói vậy trong lòng liền cảm thấy vui. Bản thân cô không đợi gì, chỉ muốn đợi một lời khen ngợi từ anh đã cảm thấy hạnh phúc lắm rồi.



Buổi tiệc vẫn cứ diễn ra, mọi người ai nấy đều hòa mình vào không khí rộn ràng của buổi tiệc. Đến tiết mục chụp ảnh cùng người đại diện, Yên Vân đã ngỏ ý muốn mời anh lên chụp hình chung. Cô ấy rất tự nhiên mà khoác tay anh đi lên sân khấu chụp hình.

Phía bên Hạ An Di lúc này, sau khi Vương gia dùng bữa xong thì trời cũng đã tối. Khách đến dự dần dần cũng đã về hết, tranh thủ lúc này cô và Nhược Vũ cùng nhau dọn dẹp. Vương Trạch và Trình Lãng sợ cả hai cô gái dọn cực nên đã đến phụ giúp một tay. Đến khi dọn xong, Vương phu nhân có gọt một ít hoa quả bưng ra để trên bàn như phần thưởng cho bốn người.

Lúc này An Di mới có thời gian lướt điện thoại, vừa mở lên cô đã thấy nhiều cuộc gọi nhỡ từ Lục Tư Thần. Cô sợ anh gọi cho mình có chuyện gấp gì đó nên đã nhấn nút gọi lại. Nhưng gọi nhiều cuộc, phía đầu dây bên kia cũng chỉ để lại hai tiếng *bíp...bíp*. Hạ An Di không gọi nữa mà chuyển sang lướt mạng xã hội.

Vừa mở lên, cô đã thấy tin hot search đầu tiên có hình ảnh của Tư Thần. Hạ An Di tò mò nhấn mở ảnh thì lại thấy thêm nhiều tấm ảnh khác có sự hiện diện của anh và Quách Yên Vân. Trên mỗi bức ảnh đều có một dòng trạng thái: "Đại sứ thương hiệu - Quách Yên Vân tham dự sự kiện cùng bạn trai".

Cô lướt xuống xem tiếp phần bình luận phía dưới:

Oh... Nữ thần trong lòng của tôi đã có bạn trai rồi sao...?Thật không ngờ, nữ người mẫu xinh đẹp đã có bạn trai rồi.Hai người nhìn thật xứng đôi, ngỡ đâu là nam nữ chính bước ra từ tiểu thuyết.-...

Càng xem tâm trạng của cô càng trùng xuống. Bây giờ, An Di không còn cảm thấy vui vẻ nữa mà ngược lại cảm xúc có chút nặng nề. Cô buồn không phải vì Tư Thần đi cùng Yên Vân, mà là buồn vì tại sao anh lại nói dối cô đi công tác. Hạ An Di tự cười giễu trong lòng:

"Đây mà là đi công tác sao...? Đây chính là đi gặp người trong lòng."

Dù bản thân Lục Tư Thần nếu không thích cô cách mấy thì cũng nên nói cho cô biết rằng anh có hẹn với Quách

Yên Vân. Ít ra lúc ấy bản thân cô cũng sẽ hiểu chuyện mà không phải khó chịu như lúc này... Vậy mà anh lại không nói cho cô hiểu. Đến bây giờ khi cô nhìn được tấm ảnh này, bản thân cô thấy mình như người không đáng để anh tin cậy...



Hạ An Di không muốn xem điện thoại nữa, cô tắt máy đứng lên với ý định muốn về. Vương Trạch thấy tâm trạng của cô lúc nãy còn vui vẻ, bây giờ trên gương mặt xinh đẹp ấy lại mang một chút buồn, trong lòng không chịu được mà đi đến bên cô hỏi:

- Tiểu Di. Em có chuyện gì cần tâm sự sao?

An Di thấy anh đến, giả vờ nở nụ cười thường ngày. Giọng nói nhẹ nhàng cất lên:

- Em không có.

Vương Trạch thấy cô không muốn trút bầu tâm sự, anh cũng không có ý định ép cô. Chỉ có thể nhẹ nhàng xoa đầu cô như lúc nhỏ, gương mặt tuấn lãng của anh nở nụ cười ôn nhu, giọng nói vừa ấm áp, vừa từ tốn:

- Khi nào tâm trạng em không vui cứ tìm đến anh. Anh luôn sẵn lòng cùng em tâm sự.

Cô vui vẻ, gật đầu đồng ý. Thấy trời cũng đã tối, cô xoay người vào nhà tạm biệt ông bà Vương. Sau đó đi đến chào tạm biệt cô bạn thân. Nhược Vũ nói với An Di khi nào ở nhà buồn quá thì cứ đến đây chơi cùng cô nàng. Cô gật đầu, mỉm cười thật tươi rồi xách túi chuẩn bị ra về.

Lúc cô vừa xoay người rời đi, Vương Trạch lên tiếng muốn chở cô về. Chưa đợi cô trả lời, Trình Lãng đã vội cắt ngang:

- Không cần phiền đến Vương tổng đâu. Đã đến giờ tôi phải về, vừa hay cũng tiện đường nên cứ để tôi đưa cô ấy về.

Trình thiếu đây chính là muốn giữ vợ cho bạn thân. Nếu không ra tay trượng nghĩa, không chừng vợ của cái tên kia bị người khác hốt đi mất... Vương Trạch ngỏ ý muốn đưa cô về là vì anh muốn hỏi thăm đến cuộc sống của An Di trong quãng thời gian gần đây. Nhưng lại thấy biệt thự Vương gia xa hơn nhà của cô nên anh cũng chỉ đành bất lực mà để cho Trình Lãng đưa cô về.

Trước khi đi, Trình thiếu không quên xoay mặt nở nụ cười ôn nhu, nháy mắt với Nhược Vũ. Trong ánh mắt của cô nàng không thấy anh đẹp trai mà ngược lại cảm thấy Trình Lãng chính là một tên gian manh, đều cáng, không bao giờ nghiêm túc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.