Sau khi rời khỏi bệnh viện vừa đúng sáu giờ, An Di liền bắt taxi đến chỗ cô và Nhược Vũ hẹn gặp nhau. Đến nơi, cô đã thấy Nhược Vũ đứng chờ cô.
- Vũ Vũ, tớ bên này.
Nhược Vũ chạy tới ôm cô, nở nụ cười tươi rói lộ ra chiếc má lúm đồng tiền, nhìn cô rồi nói:
- Mấy tháng rồi tớ chưa gặp cậu nên nhớ cậu quá đi. Hôm nay, cũng có dịp gặp lại rồi. Dạo này thế nào, cậu vẫn khỏe chứ?
- Tớ vẫn khỏe, còn cậu? Sao tớ nhìn thấy cậu hình như gầy đi đôi chút. Không lẽ cậu lại định giảm cân đấy chứ?
Nhược Vũ nghe vậy, liền lắc đầu, xua tay, trả lời cô:
- Không có mà. Chỉ là dạo này, tớ lo nghĩ ý tưởng cho bản thiết kế mới nên ăn uống có chút không đều độ... Vì thế, chắc nhìn tớ có gầy hơn một chút.
Hạ An Di nghe xong liền cau mày, không vui mà lên tiếng:
- Cậu lại ăn uống không đều độ sao? Trước đây, cậu vì không ăn uống đều độ mà ngất xỉu. May mắn là có người chở cậu vào bệnh viện. Bây giờ, cậu lại muốn vào bệnh viện nữa hả?
Nhược Vũ thấy cô căng như vậy, sợ cô sẽ giận mình nên liền lên tiếng hoà hoãn lại bầu không khí:
- Cậu đừng giận. Từ nay, tớ hứa với cậu sẽ ăn uống đều độ. Dạo này tớ không có bỏ bữa, chỉ là ăn ít hơn lúc trước thôi. Sau bữa nay, tớ liền ăn uống bình thường, không bỏ bữa gì nữa. Vì thế, cậu đừng giận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-van-mua-ha/3675173/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.