Khương Thấm lại mơ thấy Mạc Liêm, khung cảnh trong mơ không khác gì giấc mơ trước.
Xung quanh cô toàn là nước, sắp tràn qua khỏi cằm, cô gọi tên Mạc Liêm nhưng anh không nghe thấy, cô chỉ có thể mở mắt nhìn anh càng đi càng xa.
Cô giãy dụa trong nước, rõ ràng biết bơi nhưng không thể nào cử động hai chân.
"Mạc Liêm." Cô dùng hết sức bình sinh của mình gọi tên anh nhưng không có một âm thanh nào phát ra.
Chuông điện thoại di động vang lên. Khương Thấm bừng tỉnh. Cô tựa ở dưới bệ cửa sổ, Đại Bảo đang nằm sấp trên đùi cô ngủ ngon lành. Sau mười hai giờ trưa, ánh nắng mặt trời trải khắp bệ cửa sổ, ấm áp.
Tiếng chuông vẫn còn reo.
Khương Thấm hoàn hồn, mò điện thoại bên người, tay còn lại nắm tay Đại Bảo vỗ về.
Là Dư An gọi đến, hẹn cô uống trà chiều.
Khương Thấm: "Gửi chị địa chỉ, chờ Đại Bảo ngủ dậy rồi chị qua."
Dư An chọn một quán trà có khu vui chơi thiếu nhi, cô dẫn tiểu tiểu Chu đi cùng.
Tối qua Chu Minh Khiêm đi du lịch mới về, tiểu tiểu Chu muốn đi tìm Đại Bảo chơi, đúng lúc cô cũng có việc tìm Khương Thấm. Cô muốn để ca khúc chủ đề của cho Khương Thấm và Diệp Thu biểu diễn.
Hai giờ rưỡi, hai người lần lượt đến quán trà.
Bọn họ giao Đại Bảo và tiểu tiểu Chu cho dì chăm sóc dẫn đi chơi, Khương Thấm và Dư An ngồi xuống một bàn hứng ánh nắng, Dư An gọi vài miếng bánh và trà cho bọn nhỏ.
"Gần đây chị đang bận gì à?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-van-luon-yeu-em/1275367/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.