Căn phòng yên tĩnh chừng hai giây, mọi người tôi nhìn anh anh nhìn tôi không hiểu hôm nay Khương Thấm lại làm loạn chuyện gì. Ông cụ Khương bị tức không hề nhẹ.
Ai nấy đều nhìn ra được tham gia hoạt động chỉ là cái cớ
Trước đó đưa Đại Bảo đi quậy khắp thế giới hết một tháng cũng không có việc, thế mà bây giờ lại lấy lí do này đến lí do khác.
Hề Gia thì thầm bên tai Mạc Dư Thâm: "Có phải anh cãi nhau với Khương Thấm không?"
Mạc Dư Thâm đang dỗ con, lắc đầu.
"Vậy anh thử hỏi xem có chuyện gì xảy ra vậy." Hề Gia cảm giác Khương Thấm mang một bụng tâm sự, giống như đang tránh ai, nếu không thì hồi nãy cũng không nói Đại Bảo ra rước cô.
Mạc Dư Thâm: "Hỏi cậu ấy cũng không nói, hôm nào kêu Đại Bảo hỏi."
Hề Gia: "..."
Ở một diễn biến khác, Hướng Lạc cũng hỏi Trình Duy Mặc, "Này, anh với Khương Thấm xảy ra chuyện gì à? Anh lại cằn nhằn cậu ấy nữa phải không?"
Trình Duy Mặc: "Không có, chắc là công việc không thuận lợi."
Ông cụ Mạc trách ba Khương, "Ta nói cháu chứ, cháu bao nhiêu lớn rồi mà còn làm mất mặt con cái trước bao nhiêu người như vậy hả. Thấm Thấm bây giờ đã hiểu chuyện hơn so với trước kia rồi, mấy năm nay cứ rảnh là đến thăm chúng ta, hôm nay nó không muốn ở lại ăn cơm cũng là có lý do riêng. Tiểu bối trong nhà chỉ còn mình nó lẻ bóng, ai nấy đều vợ chồng con cái sung túc, đến Mạc Liêm cũng sắp kết hôn rồi. Nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-van-luon-yeu-em/1275365/chuong-110-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.