*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi Hề Gia đọc xong, trong mắt xuất hiện một tầng hơi nước. Trước kia chỉ có khi viết đến đoạn xúc động trong kịch bản cô mới không kìm lòng được mà lệ rơi lã chã.
Hôm nay là vì chuyện xưa của chính mình. Chuyện không thể tưởng tượng nổi.
Diệp Thu lấy khăn giấy lau nước mắt tèm lem trên mặt Hề Gia.
Hề Gia hít sâu, cảm thấy bản thân mình thất thố. Trong trí nhớ, đến tận bây giờ cô vẫn chưa khóc ở trước mặt ai lần nào cho dù đó là ba mẹ anh anh cả, anh hai.
Diệp Thu: "Cậu bình tĩnh lại, Mạc Dư Thâm sẽ nói chi tiết rõ ràng cho cậu."
Hề Gia vẫn chưa thể tin được, cứ nghĩ mình đang nằm mơ.
Cô cứ cố suy nghĩ kịch bản trước khi ngủ nên có chút tẩu hỏa nhập ma. Mơ thấy mình chính là nữ chính trong kịch, sau đó ảo tưởng nam chính có thể đối xử dịu dàng với cô như vậy.
"Cảm giác như mình đang ở trong mơ." Cô nói với diệp Thu.
Diệp Thu kéo tay của cô, dùng sức nhéo.
Hề Gia đau đến hít một ngụm khí lạnh, bỗng nhiễn rút tay về, "Cậu nhẹ một chứ, không phải da thịt của cậu sao mà cậu đau được."
Diệp Thu: "Tớ đang nói cho cậu biết cậu không phải đang mơ."
Từ đầu đến cuối Hề Gia đều không hiểu. Cô viết về người khác mắc phải căn bệnh này, tại sao cuối cùng lại viết thành chính mình? Ký ức và thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-van-luon-yeu-em/1275334/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.