Bữa xem mắt hôm nay không ai có khẩu vị ăn cơm. Ai cũng mang trong mình tâm sự.
Hề Gia sợ Mạc Dư Thâm nhất thời đổi ý làm cô không trói được anh. Còn Mạc Dư Thâm thì sợ mình sơ ý nhiều lời sẽ khiến Hề Gia không có hứng thú với anh.
Bầu không khí vừa lúng túng vừa trầm lắng vừa buồn tẻ.
Mạc Dư Thâm chủ động tìm chủ đề, "Bình thường cô đều đi tập luyện như vậy còn có thời gian viết kịch bản à?"
Hề Gia thật hối hận vì đã nói cho anh biết cô viết bá đạo tổng tài. Bây giờ cô ăn lương của anh mà còn đi ra ngoài làm bán thời gian. Ông chủ nào cũng sẽ không vui.
Hề Gia mỉm cười: "Tận dụng thời gian thôi."
Mạc Dư Thâm: "Viết nhiều năm rồi à?"
Hề Gia: "Ừm. Từ năm mười một tuổi đã viết truyện ngắn." Chục năm nay, không những cô viết được hơn bốn mươi mấy cái kịch bản, còn biết thêm không ít đoản văn.
"Cộng lại mà nói thì cũng hơn hai mươi triệu chữ." Đó là chưa tính những đoạn không hài lòng được cắt bớt.
Mạc Dư Thâm gật đầu. Những thứ này anh đều biết. Va li hành lý nhỏ của cô đều là kịch bản.
Hề Gia không hiểu ý của Mạc Dư Thâm. Cô tỏ rõ thái độ, "Sáng tác cũng không khiến tôi làm chậm trễ việc tập luyện. Tôi chỉ có hai, ba người bạn. Hầu như rất ít xã giao."
Mạc Dư Thâm vẫn duy trì thái độ lãnh đạm. Cô nói anh nghe, thỉnh thoảng gật đầu.
Hề Gia: "Anh có từng nghe qua Nhạc lão tiên sinh không? Là tác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-van-luon-yeu-em/1275326/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.