Huấn luyện buổi chiều, Hề Gia dần dần tiến vào trạng thái hợp nhất giữa người và ngựa.
Huấn luyện viên trêu cô bằng tiếng Trung ngọng ngịu của mình, "Ngựa của cô đã ăn thuốc giải tình yêu rồi."
Buổi trưa Hề Gia có nói với Võ Dương gió lạnh mang theo nước Vong Xuyên đến. Võ Dương lập tức đăng mẩu chuyện nhỏ này vào trong nhóm, an ủi bọn họ.
Không nghĩ tới huấn luyện lại get được cái này nhanh vậy.
Năm giờ, trời sập tối.
Buổi tối còn có hẹn với Diệp Thu nên Hề Gia không ở lại huấn luyện thêm. Trước khi đi cô còn đến dạo một vòng ở văn phòng Võ Dương.
"Dương Dương, về chưa?"
Võ Dương: "Tăng ca."
Hôm nay ở phòng quan sát theo dõi cô cưỡi ngựa một ngày nên công việc chất đống chưa được xử lý.
Hề Gia tựa người vào khung cửa chưa vội đi, muốn nói lại thôi.
Võ Dương: "Làm sao?"
Hề Gia nhìn anh, ngập ngừng nửa giây.
Buổi trưa lúc ăn cơm cô cho anh coi ảnh chụp của Úc Phỉ, Võ Dương sững sốt nhìn chằm chằm, sau đó vẫn luôn im lặng, thỉnh thoảng còn thất thần.
Theo như kinh nghiệm nhiều năm viết kịch bản bá đạo tổng tài của cô thì Võ Dương vẫn còn yêu Úc Phỉ.
Võ Dương: "Giữa cậu và tôi có cái gì không thể nói được à?"
Hề Gia thẳng thắn: "Sắp tới Giáng sinh rồi, nếu cậu không buông được Úc Phỉ thì chủ động hợp lại đi. Hai người đều còn độc thân, tình cảm cũng còn đó, chủ động làm hòa cũng không có gì mất mặt."
Võ Dương: "Tôi với cô ấy không hợp nhau."
Hề Gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-van-luon-yeu-em/1275321/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.