Hề Gia xem bút ký đến tận trưa. Tối qua thức trắng cả đêm, đến trưa thì cô không thể chịu được nữa, mí mắt như cắn hai cục chì. Cô pha hai tách cà phê uống vào.
Vô dụng.
Buổi tối phải trả lại sổ cho anh hai, cô không nỡ lãng phí thời gian ngủ. Nhưng buồn ngủ muốn chết, nhịn không nỗi.
Trước đó trên núi thức đêm một tuần, thể lực tiêu hao. Hề Gia đến phòng giữ đồ tìm một cái khăn lụa, một đầu buột một đầu lên cổ tay, đầu còn lại buột lên thân điện thoại. Cô đặt báo thức hai tiếng sau kêu, cách ba phút kêu một lần.
Trước khi ngủ, cô cầu nguyện hi vọng trong mơ có thể nghe được giọng nói của Mạc Dư Thâm, còn hi vọng Mạc Dư Thâm sẽ ôm cô một cái.
Một giấc này nhanh như một cái chớp mắt.
Mệt mỏi, không mộng mị.
Điện thoại rung vang lên, kéo theo tay cô.
Hề Gia giật mình. Mở mắt ra là một căn phòng xa lạ, chiếc giường xa lạ, cái gì cũng không quen thuộc.
Ngoài cửa sổ là trời xanh mây trắng.
Hề Gia định thần, nhìn quanh căn phòng một lượt, trên tủ đầu giường có một mảnh giất, trên đó ghi đi khoảng thời gian này cô ở nhà anh hai.
Hóa ra đây là nhà của Quý Thanh Thời.
Điện thoại lại vang lên. Hề Gia tắt chuông báo.
Mới ngủ có hai tiếng mà có quá trời tin nhắn Wechat đến, hầu hết là owe trong nhóm của đoàn phim <Quãng đời còn lại>.
Hề Gia tháo khăn lụa ra, nhìn chằm chàm màn hình mãi đến khi con mắt mờ đi. Cô rời khỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-van-luon-yeu-em/1275301/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.