Buổi trưa ngày đầu năm, Mạc Dư Thâm và Hề Gia về nhà cũ ăn cơm.
Trên đường, Hề Gia bắt đầu làm bài tập, lấy sổ ra.
Mạc Dư Thâm khép sổ lại, cất vào túi của cô, "Không cần nhìn." Mỗi ngày cô đều tốn mấy tiếng đồng hồ để ôn lại nội dung bút ký, anh còn mệt thay cô.
Hề Gia: "Em không còn ấn tượng gì với ông bà nội hết."
Mạc Dư Thâm mở album ảnh trên điện thoại ra đưa cô, "Trong này là video của ông bà nội. Hai người họ biết em không nhớ gì, sẽ không nói những thứ em nghe không hiểu."
Hề Gia thả lỏng không ít, cầm điện thoại di động của anh qua xem.
Xem vài đoạn video, Hề Gia lướt vài tấm nữa thì có một bóng lưng đang ghé vào cửa sổ đập vào mắt.
Hề Gia xoay mặt, "Anh chụp lén em?"
Đuôi lông mày nhướng hết lên.
Mạc Dư Thâm không đả kích cô, gật đầu.
Hề Gia rất hài lòng, "Hóa ra anh thầm mến em." Cô khoe khoang, "Anh cũng có mắt nhìn đấy."
Mạc Dư Thâm chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, mặc kệ cô tự biên tự diễn.
Ô tô lái vào trong sân, trong đó còn có mấy chiếc xe đang đậu.
Mạc Dư Thâm nhận ra chiếc xe đó, là của ba anh và của Mạc Liêm, anh không biết hôm nay bọn họ cũng tới. Tết những năm trước, chỉ có anh về ăn cơm cùng ông bà.
Mạc Liêm đang nói chuyện điện thoại ở trong xe, vừa cúp máy, đẩy cửa xe xuống.
Hề Gia cũng xuống xe, bốn mắt nhìn nhau, cô kinh ngạc. Vậy mà lại gặp người quen ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-van-luon-yeu-em/1275275/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.