Hề Gia sẽ vô tình như có như không mà "câu dẫn" người khác.
Trước kia bệnh tình chưa đến nỗi nghiêm trọng, cô không phải là người như vậy. Bây giờ cũng không biết học được từ đâu ra.
Câu nói mà cô ghi âm lại cho Mạc Dư Thâm kia như là độc dược, không màu, không mùi, không vị. Nhưng đủ để lấy đi sinh mạng người khác.
Rất nhanh, trái tim Mạc Dư Thâm bình ổn trở lại.
Hề Gia trả di động lại cho anh.
"Nhớ phải bảo lưu thật kỹ, mất là không có cái thứ hai đâu, em cũng sẽ không ghi âm lại." Cô "thiện ý" nhắc nhở.
Mạc Dư Thâm cầm điện thoại, mặt sau còn lưu giữ nhiệt độ của lòng bàn tay cô. Anh đem tệp ghi âm đó đánh dấu lại.
Lúc này tâm tình của Hề Gia rất vui vẻ, trong mắt như chứa những ngôi sao lấp lánh.
Cô gọi phục vụ lại dọn dĩa đi. Lấy bút ký ra bắt đầu ghi chép, chuyện tối nay, mỗi một chi tiết nhỏ cô cũng phải ghi vào.
Đặc biệt là nội dung hai đoạn ghi âm kia, một chữ cũng không hơn không kém.
"Anh đi lấy áo khoác." Mạc Dư Thâm đứng dậy.
Áo khoác vẫn còn để trong phòng riêng.
Hề Gia ngẩng đầu, như có điều gì đó suy nghĩ, nhìn anh, "Ông xã, anh qua đây một chút."
Khoảng cách gần như vậy có điều gì mà không nói được, cần anh phải qua chứ?
Nghĩ lại, trước đó là do anh sai trước, còn xém chút làm cô khóc, Mạc Dư Thâm dung túng cô, bước đến trước mặt cô, tay chống vào ghế ngồi đằng sau của cô.
Hề Gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-van-luon-yeu-em/1275265/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.