Sắp tới kì thi giữa kì một. Không khí lớp học vui vẻ trước kia đã hoàn toàn thay đổi. Vừa đến lớp, không hề có học sinh tụm ba tụm bảy nói chuyện, thay vào đó là ngoan ngoãn ngồi ở chỗ mình, một là học thuộc từ vựng tiếng anh, hai là giải đề toán lí hóa, nếu không cũng là hỏi bạn học giỏi hơn.
Bình thường, An Di đã thấy bạn cùng bàn của mình vô cùng được chú ý, đến hôm nay lại càng được ‘chú ý’ hơn.
Giờ ra chơi tiết đầu, đếm qua đã có khoảng sáu bảy bạn đến chỗ anh hỏi bài, hơn nữa đều là những bài khó cuối cùng trong đề. Anh có vẻ không thoải mái lắm, lông mày có chút xô lại với nhau, nhưng vẫn kiên nhẫn viết lời giải ra cho họ, kêu là đọc không hiểu thì hỏi lại sau. Đáng sợ hơn là anh chỉ đọc đầu bài xong cái, chưa đến một phút liền nghĩ ra phương hướng giải bài, điều này khiến học sinh chăm chỉ An Di có chút bị ‘xúc phạm’.
Lạ cái, hằng ngày ở nhà toàn thấy anh lăn trên sô pha xem ti vi, hoặc ngồi trong phòng chơi game, hò hét với đám Giản Dương. Tới lớp có vẻ cũng không tập trung nghe giảng lắm, thỉnh thoảng nghịch nghịch tóc cô, rồi vuốt vuốt tay cô, hoặc là trực tiếp nằm lăn ra bàn ngủ. À, hình như thầy cô cũng chưa từng nhắc nhở anh mấy cái này, đều mắt nhắm mắt mở bỏ qua thì phải.
Giản Dương ngồi bàn dưới, thong thả giải đề Toán cũng nhấc mắt lên nhìn một cảnh náo nhiệt phía trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-van-luon-chi-thich-em/2894501/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.