Nhà hàng.
An Di cùng Lộ Ái Nhi khoác tay nhau đi vào phòng VIP đã được bao từ trước. Các bạn gần như đã đến đủ. An Di nhìn họ, vừa có chút lạ vừa có chút quen. Cô gặp họ vào năm 18 tuổi, giờ đã là 7 năm sau, dáng vẻ ban đầu vốn đã thay đổi.
“An Di! Lâu lắm rồi không gặp! Bọn này nhớ bà lắm đó!”
Cô gái này là lớp phó học tập, cô có chút ấn tượng với khả năng giải toán siêu đỉnh của cô ấy.
“Ây da, An Di về sao không báo một tiếng chứ? Đi mấy năm liền quên bọn này rồi sao?”
Lớp trưởng Tuệ Mẫn nói, trong lời có chút móc mỉa, nhưng không có ý xấu. Dù sao cô ấy cũng kết hôn được mấy năm rồi, con cũng có luôn rồi. Có lẽ chỉ còn chút cảm giác tiếc nuối thanh xuân mà thôi.
An Di chào hỏi mọi người rồi chọn một vị trí, cùng Lộ Ái Nhi ngồi xuống.
Có vẻ Hàn Thương còn chưa tới. Cô ngồi nói chuyện linh tinh với bạn cũ liền có chút chán, quanh đi quẩn lại cũng chỉ có công việc, gia đình rồi tiền lương. Tuy vậy, không khí cũng có thể coi là hòa hợp, vui vẻ. Riêng chỉ có Trương Thiên Ái là có vẻ bài xích với cô, cô ta cố tình gợi chuyện rồi cùng các bạn nữ khác trò chuyện, hoặc đúng hơn là ra vẻ cho cô thấy.
Có chút chướng mắt.
“Tôi nói này các cậu, chiếc váy tôi đang mặc là được người yêu tôi mua cho đấy! Nghe bảo, trên thế giới chỉ có đúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-van-luon-chi-thich-em/2894449/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.