Sau ngày chủ nhật đó, cả hai người dường như đều lao vào guồng công việc bận rộn. Hàn Thương phải đi công tác nước ngoài, An Di chân không chạm đất với số lượng bệnh nhân đột ngột tăng. Gần như hai người chỉ dùng tin nhắn để hỏi thăm nhau những lúc rảnh tay, sau đó đợi đến khi đối phương trả lời cũng là mấy tiếng sau rồi.
Triệu Khả đứng dựa vào tường than phiền với mấy cô y tá, tay thì liên tục đấm bóp cái gáy mỏi nhừ
“Ai da, làm bác sĩ thật khổ! Biết vậy năm xưa tôi đã nghe lời ba mẹ học tài chính rồi!”
“Nhưng chẳng phải làm bác sĩ rất giàu sao? Chúng tôi chỉ làm y tá, lương ba cọc ba đồng, chỉ mong phong bì cuối năm dày bằng lương một tháng của các cô thôi!”
Triệu Khả chẹp miệng
“Mấy đồng bạc ấy là gì chứ? Da mặt tôi sắp chảy xệ hết rồi này!”
An Di vừa kết thúc cuộc phẫu thuật xong, vừa lúc ra mua cốc cà phê thì liền bị Triệu Khả túm lại tám chuyện
“Không như bác sĩ An, tăng ca suốt mà da vẫn trắng mịn như vậy!”
Cô y tá kia thấy cô liền nói
“A, bác sĩ An, người đàn ông thường xuyên đưa đón cô có phải là Lâm Hàn Thương, tổng tài của Lâm thị không vậy?
Đột nhiên có người nhắc đến anh, An Di liền hơi đỏ mặt. Triệu Khả thấy vậy bèn cười khúc khích
“Ha ha, còn ngại gì nữa! Tôi thấy chữ ‘tình’ viết to tướng trên mặt cô rồi kia!”
Cô y tá nghe xong, làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-van-luon-chi-thich-em/2894436/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.