*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phó Chinh tựa như không nghe thấy gì, trở tay đóng cửa, sải bước lớn hướng ghế lái ngồi, hạ chỉ thị xuống cho cấp dưới rành mạch đâu vào đấy.
Chiếc xe Jeep vẫn luôn duy trì trạng thái đợi lệnh, thân xe hơi hơi rung lên, tiếng động cơ xe nhè nhẹ giống như binh lính bất cứ lúc nào cũng có thể xuất trận. Bình thường Yến Tuy cũng sẽ không để ý tới mấy loại âm thanh này, nhưng giờ phút này khi nghe nghe thấy nó lại cảm thấy an tâm được đôi phần.
Cô bóp bóp bả vai đau nhức bị lôi kéo lúc nãy, ánh mắt không nhịn được rơi xuống trên người Phó Chinh.
Bờ vai người đàn ông trẻ tuổi vững chãi thẳng tắp, bộ trang phục tác chiến gọng gàng tỉ mĩ mặc lên cũng tạo ra cảm giác ngay ngắn phẳng phiu. Tay nắm lấy vô lăng, năm ngón tay thon dài, lộ ra cảm giác hoạt bát nhanh nhẹn của người đàn ông bình thường trẻ tuổi ít có được.
Hướng của Yến Tuy, có thể nhìn thấy một phần sườn mặt của anh.
Vành mũ của anh kéo xuống rất thấp, hơi nghiêng đầu chăm chú nhìn tình hình chiến đấu, ánh mắt chuyên tâm, mờ ảo phát sáng. Lúc hơi mím môi, đường cong khoé môi sắc bén, có một loại kiên nghị dứt khoát quanh năm ở nơi sa trường mới có được.
Bình tĩnh, trầm ổn.
Yến Tuy rất khó tưởng tượng được, mới vừa rồi cô đem mạng mình giao cho một người như thế... Một người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-va-yeu-deu-co-toi/50073/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.