Chương trước
Chương sau
Khi bình luận viên nói xong câu này, đại đa số fan thể thao điện tử của Trung Quốc, vào cùng một thời điểm, không cùng một địa điểm, đều trầm mặc.

Nếu muốn nói ác mộng của fan LPL là gì, thì chắc chắn đó chính là cơn ác mộng do các đội Hàn Quốc ban tặng, vô số trận kết thúc với tỉ số 3-0.

Mấy năm trước, các bình luận viên ca tụng biết bao nhiêu lần câu "năm có hy vọng nhất của LPL".

Cuối cùng các đội đều mang theo hy vọng của mọi người đi chinh chiến, sau đó mang theo quả trứng ngỗng trở về.

Tất cả mọi người đều không hiểu nổi, rõ ràng đánh vòng bảng rất xuất sắc, những pha tạo điểm nhấn cũng vớ cái là được cả rổ—— nhưng tại sao chúng ta lại không thể thắng được??

Suy nghĩ này tích tụ dần trong lòng một bộ phận nhỏ người hâm mộ.

Sau đó từng lần từng lần hy vọng, rồi lại từng lần từng lần thất vọng, khiến họ trở thành antifan tự nhục vào mỗi mùa chung kết thế giới.

Trò chơi Liên Minh Huyền Thoại này nổi như cồn nhiều năm vậy rồi, là tuổi thơ của không biết bao nhiêu người thế hệ 8x, 9x, có lẽ độ hot của game sẽ giảm dần theo năm tháng, nhưng mãi mãi sẽ không biến mất, là những niềm vui khi lập đội đấu 5v5 cùng bạn bè khi ấy, cảm giác kích động trước một thao tác đẹp mắt nào đó, và cả lượng người xem trực tiếp khi chung kết diễn ra.

Khi thời gian được ấn định, rất nhiều người lao động và học sinh sinh viên đều thầm hoan hô—— cuối tuần!! Có thể xem truyền trực tiếp được!!!

Vào giờ khắc này, những nhiệt huyết dâng trào sục sôi ấy đã hoàn toàn bị 2:0 làm tắc lại nơi cổ họng, nhổ ra không được mà nuốt vào cũng chẳng xong.

"...Không sao, chúng ta nhất định phải giữ bình tĩnh." Biết ống kính đang hướng về phía mình, bình luận viên A cố gắng khống chế cảm xúc, "sau hai ván đấu vừa rồi, tôi phát hiện tâm lý và kĩ năng của một số thành viên TS đều kém hơn rất nhiều so với lúc bình thường. Là do căng thẳng sao? Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên TS thi đấu tại chung kết thế giới."

"Họ không thể căng thẳng được!" người bình thường luôn trấn tĩnh nhất là bình luận viên B giờ cũng sốt ruột rồi, "đã hết hai ván rồi... nhất định phải bình tĩnh lại! Tôi...aizz! Chỉ mong hiện tại nội bộ của họ có thể nhanh chóng...aizz!"

Anh ta càng nói càng thấy vô vọng.

Cho dù có nghỉ giữa giờ thì thời gian cũng chỉ có chưa đến mười phút, với chút thời gian ít ỏi đó, nội bộ TS có thể làm được gì đây chứ?

Bình luận trong phòng livestream độc một màu ca thán.

[Năm nay cũng chẳng có gì khác biệt, thôi năm sau cứ hy vọng vào MA tiếp cho lành. TS còn non quá, hai ván này wan cũng chẳng gây được nổi sát thương, không có tí tác dụng nào hết.]

[Tướng wan lấy đều không phải là mẫu tướng carry, hai đường của mày nát rồi thì còn trông cậy được gì nữa?? Đề nghị thay hết đường trên đường giữa với rừng của TS đi.]

[3:0! 3:0! 3:0! YSP cố lên!!!]

[Đánh cái kiểu gì vậy, lãng phí mất ngày cuối tuần của tao, má nó.]

[Chào mừng đội qua Hàn mua hàng hộ về nước.]

[Lúc trước wan còn gáy kinh lắm mà, nói gì mà muốn lấy skin quán quân, giờ không biết có thấy rát mặt hay không nữa, ha ha.]

[Muốn tung hô MA thì thôi dừng lại đi! Lúc MA thua TS sao đ thấy ló đầu ra nói gì???]

[Vốn dĩ tôi đã không đánh giá cao ngựa ô gì gì đó rồi, thắng được cũng chỉ là may mắn nhất thời thôi, tôi dám cá, giải mùa xuân năm sau, vận may của TS sẽ cạn sạch!]

[Thứ cho tôi nói thẳng, đánh như này còn không bằng HSS. Gửi mấy đứa bảo "được thì mày lên thay đi", tao nói luôn ở đây—— tao lên cũng được, tao mẹ nó cũng bị 3:0 được!]

Fan của TS, những khán giả thật sự nghĩ rằng năm nay cực kì có hy vọng, ngồi trước màn hình máy tính, cử động ngón tay muốn chửi lại bọn anti này, nhưng lại phát hiện mình hoàn toàn không biết nên nói gì.

Thi đấu không tốt là sự thật, nằm yên chịu sỉ nhục, không có gì để nói.

Sự thất vọng và khó chịu trong lòng họ không hề ít hơn bất kì ai.

Quán net giờ cũng chìm trong sự tĩnh lặng chết chóc, cô gái luôn miệng nói muốn có skin Jinx quán quân lúc trước không kìm được, đứng dậy đi ra ngoài, vừa đi vừa lau nước mắt, có lẽ là muốn đi rửa mặt.

Một thanh niên đang lên mạng ở cạnh đó nhìn thấy, cười xùy nói: "Khóc cái gì? Xem một trận đấu mà nhập tâm vậy cơ à? Vì không có skin hả? Con gái các cô đúng là chẳng được tích sự gì, thế nên lúc đầu tôi vừa nhìn thấy TS chiêu mộ thành viên nữ là đã biết không trông mong được gì..."

Dáng người cô gái nhỏ bé gầy gò, vừa nghe đã xù lông, nghe tiếng thôi cũng biết là giọng nữ cao: "Mày thì biết cái chó gì!"

Câu nói này lấn át hoàn toàn giọng trầm trọng của hai bình luận viên trên màn hình, thu hút sự chú ý của mọi người.

"Lúc bà đây chơi LOL không biết mày còn đang chơi pikachu ở cái xó nào nữa! Chơi game cũng bày đặt phân biệt giới tính, cút mẹ mày đi!!"

Cậu thanh niên bị hét ngu cả người, trợn mắt một lúc lâu mới nói: "Mẹ cái con này..."

Cô gái nhanh mắt liếc nhìn TGP (Tencent Game Platform) mà anh ta mở bên cạnh, bên trong còn đăng nhập tài khoản của anh ta, hình như đang cắt hình thông số một trận game nào đó cho người khác.

Lần này đến lượt cô cười nhạo: "Bạch Kim V? Một thằng bạch kim như mày lại mang hoài bão của thách đấu à? Bà đây chơi Teemo bằng một tay cũng đủ tiễn mày về vườn! Ngu ngốc!!"

"..." cậu thanh niên tức đỏ cả mặt, còn muốn nói gì đó.

Người đàn ông tay chân xăm trổ vừa nhìn đã biết là dân "xã hội" ở cạnh anh ta đột nhiên quay phắt đầu sang, cau chặt lông mày, nhìn cực kì hung hãn: "Mày câm con mẹ nó miệng lại! Đừng có làm phiền tao xem thi đấu! Thử nói thêm hai câu nữa xem?!"

Lần này cậu thanh niên rốt cuộc cũng không dám ho he gì nữa, cô gái kia "xì" một tiếng, xoay người sải bước trên đôi giày cao gót, đi bước lớn rời đi, sau đó mới tiếp tục lau nước mắt.

Đại ca xã hội đen quay lại xem thi đấu, tiếng bóp tay răng rắc không hề ngừng lại.

[vl lũ anti này, mày tưởng mày 3:0 được à? Đến cả tư cách ngồi cạnh YSP mày còn không có!]

[Mẹ nó Bánh Bao mà còn giả vờ ngủ nữa thì tao sẽ cầm búa sang Hàn gõ cho tỉnh đấy!]

Hội trường thi đấu Seoul.

Do vấn đề chỗ ngồi, Mục Vãn Vãn thường là người đi sau cùng.

Nhưng sau khi ván thứ hai kết thúc, khi mọi người vẫn còn chưa đứng dậy, cô đã đứng lên trước, đi nhanh vào hậu trường đầu không ngoảnh lại.

Bùi Lộ còn tưởng là cô đang giận, vừa định đuổi theo đã nhìn thấy vai phải của cô rụt mạnh vào trong, cọ lên gò má của chính mình.

Vì vai khẽ run rẩy nên cả người cô lúc này nhìn vô cùng yếu ớt.

Có lẽ là không đủ, cô đưa tay lên lau loạn xạ, sau đó bôi hết phần ẩm ướt trên tay vào quần áo, hoàn toàn không giống con gái chút nào.

Đợi đến khi anh đi đến phòng chờ, mặt của cô đã được lau sạch sẽ rồi, không hề có một chút dấu vết từng rơi nước mắt nào, nếu không phải mắt còn ửng đỏ thì anh còn tưởng lúc nãy mình nhìn nhầm.

Anh bắt đầu thả chậm bước chân, môi cũng mím chặt lại.

Ba người phía sau cũng không ai nói gì, nhìn thấy họ bước vào, Mục Vãn Vãn mới ngẩng đầu lên, hỏi: "Ván sau chúng ta đánh thế nào đây?"

Vẫn không có ai lên tiếng.

Anh Dương bước vào, thở hồng hộc: "Ván sau không thể thả EZ nữa..."

Bùi Lộ cắt ngang lời anh ta, giọng đạm nhạt: "Vãn Vãn."

Nghe thấy tên mình, Mục Vãn Vãn ngẩn ra: "Dạ?"

"Em ra ngoài đi, tiểu Mã và Châu Chấu, hai đứa cũng ra ngoài đi."

Hai dự bị cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, nhanh chóng chuồn ra.

Mục Vãn Vãn: "..."

Là do cô chơi tệ quá sao? Muốn đuổi cô ra ngoài? Thảo luận trước trận cũng không cho cô nghe nữa?

Cổ họng cô tắc lại, "mấy pha giao tranh vừa nãy, thật sự em không có khoảng trống để gây sát thương..."

"Anh biết." Bùi Lộ nói, "em ra ngoài trước đi."

Mục Vãn Vãn do dự một chút, lúc này trên mặt Bùi Lộ không có bất kì cảm xúc nào, trong mắt độc một vẻ u ám, tạo ra cảm giác đáng sợ khó giải thích.

Cô vẫn còn muốn giằng co, "em..."

"Bên ngoài có ghế ngồi, em ra đó nghỉ ngơi trước đi."

"..."

Mục Vãn Vãn lại muốn khóc nữa rồi.

Cô xụ mặt, kìm nén dòng nước mắt, đứng dậy đi ra ngoài.

Lúc đi ngang qua người Bùi Lộ, anh đột nhiên giơ tay lên, đặt trên đầu cô, xoa nhẹ, "anh mới để chai nước trên cái ghế ở bên ngoài, ra ngoài uống mấy ngụm đi, nước mật ong, hạ hỏa."

Sau khi Mục Vãn Vãn đi rồi, anh Dương không nhịn nữa: "Cậu cũng thật là, hai ván này Vãn Vãn đâu có phạm sai lầm gì lớn, cậu đuổi em ấy ra ngoài làm gì..."

Bùi Lộ: "Anh im lặng đi."

Giọng anh đã không còn sự nhẫn nại vừa nãy, trầm trầm nặng nề.

Anh Dương: "..."

Giờ thì mọi người đều phát hiện ra Bùi Lộ có gì đó khác thường, đồng loạt ngước lên nhìn anh.

"Họ thi đấu nên không nhận ra được, anh ở ngoài xem cũng không nhìn ra sao?" trên mặt Bùi Lộ không còn sự ấm áp trước đây, từng câu từng chữ không hề nể nang gì, "hai ván vừa rồi kĩ năng của họ tệ đến mức nào, ý chí kém ra làm sao, anh không nhận ra à?"

Anh Dương: "..." nhận ra thì có nhận ra, nhưng còn không phải vì anh lo cho tâm trạng của mọi người nên không dám nói ra à...

Tiểu Bánh Bao sắp tức phát khóc rồi, anh ta vẫn luôn nhẫn nhịn, tự nhủ mình là một thằng đàn ông, không được khóc vì thua trận, vừa nghe thấy câu này, nước mắt đã không thể cầm được nữa: "Tôi cũng cảm thấy hai ván vừa rồi phong độ của tôi có hơi tệ..."

"Không phải là có hơi, cậu đừng tự an ủi mình như thế." Bùi Lộ nói, "là rất tệ."

Tiểu Bánh Bao sụt sùi: "..."

"Tôi không nhìn thấy kĩ năng như lúc cậu chơi Zed, Cassiopeia của cậu là gì? Thả diều* mạnh như thế, ván nào Mộc Đầu cũng cho cậu bùa Xanh, còn cậu? Tôi biết Jarvan bên kia đến gank cậu—— nhưng có phải cậu quên rồi không, khả năng phản gank của Cassiopeia mạnh đến cỡ nào? Cậu đừng vì đối phương là Secret, bị gank thì chỉ biết cắm đầu chạy. Cậu có bao nhiêu cơ hội phản gank? Cả Orianna nữa, cậu đã biết đối phương thích gank cậu, vậy mà còn đi đọ tốc độ farm với Secret? Thông số hiển thị bên ngoài quan trọng đến vậy cơ à?"

Không chỉ tiểu Bánh Bao, đến cả anh Dương cũng nghệt cả người.

Bùi Lộ nói xong, chuyển đối tượng.

"Mộc Đầu, cậu cũng vậy. Ván hai lấy Graves, tại sao không cướp ngược lại rừng? Tại sao không vào xâm lăng rừng? Cậu không nuôi heo trong rừng người khác thì chọn Graves làm cái gì? Cậu cứ luôn lo lắng đường giữa đường trên của đối phương vào can thiệp, chẳng lẽ đội chúng ta không có đường trên đường giữa hay sao?"

"Cả lão Hổ nữa, cậu thân là đường trên, một hàng chắn, một tướng chống chịu, nhưng lại không tạo được cho ADC của đội mình một khoảng trống để thoải mái gây sát thương, lại suốt ngày nghĩ đến chuyện vào hạ sát dàn sau của đối phương, khiến chúng ta mỗi lần giao tranh đội hình đều trống không. Nếu ván hai tôi không lấy Lulu mà lấy đỡ đòn, thì ván vừa rồi thậm chí còn không cần đến cậu."

Phòng chờ lặng im không một tiếng động, ngay cả tiếng hít thở của mọi người dường như cũng nhẹ đi rất nhiều.

Hai tiếng gõ cửa, phá vỡ sự tĩnh mịch này.

Anh Dương giật mình, nhanh chóng ra mở cửa, nhìn thấy quay phim nghi hoặc đứng bên ngoài, tỏ ý mình muốn vào quay phim.

Anh Dương hất cằm: "AD của chúng tôi ngồi bên ngoài, anh quay em ấy trước đi, chúng tôi trong này còn có chút chuyện."

"..."

Trong lòng Mục Vãn Vãn vô cùng khó chịu, vội vàng lau đi nước mắt trên mặt mình, nhẫn nhịn cảm xúc nói với quay phim, "...Vậy anh đợi tôi cột lại tóc đã."

Cửa phòng chờ một lần nữa đóng lại.

Ba người đàn ông bị chỉ ra chỗ sai giờ đều đang mang vẻ mặt hoảng hốt, giống như bị người ta đấm một cú trời giáng vậy.

Không phải là uất ức vì bị chửi, mà càng giống với bị đánh cho tỉnh hơn.

Bùi Lộ nói mệt rồi, uống một ngụm nước.

Sau đó tiếp tục nói: "Các cậu quá ỷ lại vào cô ấy."

Cô ấy là ai, trong lòng mọi người đều rõ.

"Cô ấy rất mạnh, trong lòng tôi, không xen lẫn bất kì tình cảm cá nhân nào, cô ấy là ADC số một thế giới, đi đường, giao tranh, di chuyển, cô ấy đều làm được hết, ngoại trừ tính cách có hơi bộc trực, lúc thi đấu hay hành động theo cảm tính ra, những mặt khác đều rất tốt. Thậm chí là trong giai đoạn vòng bảng, tuần nào cũng có những pha điểm nhấn của cô ấy."

"Nhưng điều mà các cậu phải làm, không phải là cảm thấy tự hào kiêu ngạo vì có một ADC mạnh, các cậu phải đặt tay lên ngực tự hỏi—— kĩ năng ngày hôm nay của mình có xứng thi đấu cùng cô ấy hay không? Nếu cô ấy không ở TS, mà sang MA hay GGX, thì liệu có thể phát triển tốt hơn không?"

"Cô ấy ít tuổi hơn các cậu, gánh trên vai những lời dị nghị gia nhập đội tuyển này, nhưng lại vì sai lầm trong lối chơi của những người đàn ông mà bị anti mắng chửi. Hai ván vừa rồi, cô ấy luôn nghĩ nên làm sao để gánh các cậu, trong lòng các cậu có thấy khó chịu không?"

"Còn nữa, ước mơ của các cậu đâu rồi?"

"Các cậu lựa chọn gia nhập vào đây khi nghề này còn chưa nổi lên, lương mỗi tháng chỉ hai nghìn tệ, chẳng lẽ không phải vì muốn vô địch thế giới sao?"

Anh chỉ tay ra ngoài: "Cúp vô địch giờ vẫn còn ở ngoài kia, các cậu đã đẩy nó ra ngoài hai bước rồi."

"Còn không mau tỉnh táo lại đi?"

Chú thích:

*Thả diều: Hit and Run là Đánh và Di Chuyển hay bạn có thể hiểu đơn giản là thả diều dành cho những vị tướng đánh xa cho phép chúng vừa di chuyển vừa tấn công khi bị truy đuổi hoặc truy đuổi. Đây là khái niệm trong các thể loại game moba như Liên Minh Huyền Thoại. (nguồn: phegame.net)

Không chú thích như vẫn giải thích: Tencent Game Platform (TGP) là nền tảng quản lý và tải trò chơi do Tencet phát hành, người dùng có thể nhanh chóng tìm kiếm và tải xuống các trò chơi của Tencent thông qua đây, là công cụ tải trò chơi Tencent nhanh nhất, đồng còn hỗ trợ các chức năng như quản lý trò chơi, tăng tốc trò chơi, bảo mật trò chơi, đăng nhập bằng một lần bấm mà không cần phải nhập mật khẩu và tải về các bản cập nhật của trò chơi,... (nguồn: idc311.com)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.