Chương trước
Chương sau
Đã có nhiều kinh nghiệm thực chiến, lần thất bại này không ảnh hưởng quá lớn đến Mục Vãn Vãn.

Sau khi thua trận, mọi người lại cùng nhau đi ăn một bữa canh cay tê.

"Hôm nay đội chúng ta gặp vấn đề BP nghiêm trọng." anh Dương nói, "lỗi của anh, ván cuối anh không nên lấy hỗ trợ trước."

Thật ra ván cuối BP không cấm Galio là vì bọn anh muốn để dành cho tiểu Bánh Bao. Không ngờ MA phía bên kia lại thả Thresh, cân đo đong đếm, cuối cùng anh quyết định giành lấy Thresh trước.

Dù trên lý thuyết thì quyền lựa chọn cuối cùng thuộc về tuyển thủ, nhưng do anh Dương dày dặn kinh nghiệm, nên mọi người đều nghe theo anh.

"Ầy, đâu nói thế được, đâu phải tại anh cả đâu, cũng do em cứ nằng nặc đòi chơi Galio nên mới thả ra mà..." tiểu Bánh Bao miệng nhồm nhoàm nói lời an ủi, "một trận vòng bảng thôi..."

"Không thể nói vậy được." Bùi Lộ cắt ngang lời anh ta, "trận đấu nào cũng quan trọng như nhau. Lần này xem như là một bài học, các trận về sau, không thể cùng lúc thả cả Galio lẫn Jarvan."

Mục Vãn Vãn phát hiện một khi nói đến chuyện thi đấu, Bùi Lộ bỗng trở nên cực kì nghiêm túc, giống như lúc này vậy, cứ như cái bát trước mặt là màn hình máy tính, còn đôi đũa trong tay là con chuột, lúc nào cũng có thể thao tác điều khiển được vậy.

Cảm giác được tầm mắt của cô, Bùi Lộ động đũa... sau đó gắp miếng thịt bò to trong bát mình cho Mục Vãn Vãn.

Dù ý của Mục Vãn Vãn không phải vậy, nhưng cô vẫn cười híp mắt mà ăn lấy thịt.

"Hai người thêm lần nữa đi." Hổ ca giơ điện thoại lên, "tôi chụp một tấm gửi Xiao, để cậu ta sớm chết tâm."

Mục Vãn Vãn buồn cười: "Cậu ấy chỉ đùa thôi mà."

Bùi Lộ nói: "Nhưng ngày nào cậu ta cũng gửi tin nhắn cho em."

Mục Vãn Vãn ngưng nhai: "...Nhưng em đâu có trả lời đâu." Chỉ cần Bùi Lộ ở cạnh, về cơ bản cô sẽ không xem điện thoại, chơi game cả ngày trời đến khi đọc được tin nhắn cũng đã là mấy tiếng sau rồi, nghĩ nghĩ rồi cũng không trả lời lại nữa.

Nhưng đối phương không hề để ý đến điều này, lần sau vẫn tiếp tục gửi tin nhắn tới.

Bùi Lộ ăn một miếng canh, không nói gì.

Cô nghiêng đầu, dùng vai huých nhẹ người anh, "Hay là, em hủy kết bạn nhé?"

"Xin hai người đấy." tiểu Bánh Bao bực bội, "có thể để ý để tứ một chút được không? Tôi đến đây để ăn cơm chứ không phải để ăn cẩu lương đâu."

Mục Vãn Vãn không để ý đến anh ta, vẫn huých anh như cũ: "Vậy giờ em xóa luôn..."

"Không cần đâu." Bùi Lộ dừng một chút, "anh sẽ không cản trở em kết giao bạn bè."

Giọng điệu có thể nói là rất tội nghiệp.

Cuối cùng, dù Mục Vãn Vãn không hủy kết bạn, nhưng trong lòng đã quyết định, sau này nếu không có chuyện gì quan trọng, thì sẽ không trả lời tin nhắn của Xiao.

Ăn xong canh cay tê, anh Dương tính tiền, mọi người cùng nhau đi ra ngoài.

Nhà hàng canh cay tê này cực kì đắt khách, bình thường đặt đồ ăn giao tới cũng phải chờ rất lâu, nếu không bọn cô cũng không chạy thẳng đến để ăn. Nhà hàng chia thành hai nửa, nửa trong nửa ngoài, trên tường còn dán một cái thông báo sắp đổi mặt bằng.

Ai ngờ vừa ra ngoài cửa đã nhìn thấy một nhóm người quen đang ngồi, cũng đang vùi đầu ăn canh cay tê.

Bên này dừng bước chân, bên kia ngẩng đầu lên nhìn thấy họ, cũng ngẩn ra.

"Ớ, bọn anh cũng đến đây ăn à?" khẩu trang của Xiao được kéo xuống dưới cằm, trông rất buồn cười.


Anh Thành ngước lên, mắt đối mắt với anh Dương, gật đầu xem như chào hỏi: "Ăn rồi hay chưa ăn? Giờ này ở đây đông khách lắm, nếu chưa ăn thì bảo người ta thêm mấy cái ghế, cùng ngồi xuống đây đi."

Sau khi Mục Vãn Vãn nhìn rõ những người đang ngồi quanh bàn ăn, nhướng mày kinh ngạc.

Giữa các thành viên của MA còn có một cô gái với mái tóc dài đen tuyền, trên người là cái áo thun trắng mà Mục Vãn Vãn đã cùng đi mua, đôi chân dài tạo thành một kiểu ngồi bắt chéo đẹp mắt, chính là Lâm Cửu.

Sau khi trận đấu kết thúc, Mục Vãn Vãn gọi điện cho cô, hỏi xem có muốn cùng đi ăn hay không, Lâm Cửu bảo đã nhận lời người khác rồi, giờ xem ra là đã nhận lời Từ Hạo.

Lâm Cửu nhìn thấy cô, vẫy tay chào cô một cách hết sức tự nhiên.

Mục Vãn Vãn đi qua đó: "Sao cậu lại ở đây?" hỏi xong lại thấy hỏi cũng bằng thừa, cô bèn chuyển luôn chủ đề, "đúng rồi, mẹ tớ hỏi đồ ăn mẹ tớ đưa cho cậu lần trước có ngon không?"

"Ngon lắm. Bác gái làm mà, đương nhiên là ngon rồi." Lâm Cửu chậm rãi lau miệng, "đi, chúng ta qua cửa hàng đối diện mua ít trái cây."

Vừa hay, dù các thành viên của TS đã ăn rồi, nhưng có vẻ mọi người đều muốn ngồi xuống trò chuyện, thế là khi nhân viên đưa thêm ghế tới, Mục Vãn Vãn cùng với Lâm Cửu đứng dậy đi qua cửa hàng bán trái cây.

"Hôm đó tớ gặp giáo sư Chân, bị thầy ấy mắng té tát." Lâm Cửu bá cổ cô, "bảo nếu còn để thầy ấy thấy tớ điểm danh hộ cậu nữa, thì sẽ cho cả hai đứa mình rớt luôn..."

Mục Vãn Vãn vẫn còn nhớ cuộc hội ngộ ở phòng livestream đó, đau đầu, nói: "Biết rồi...sau này môn của thầy ấy tớ sẽ đi."

Lực bá cổ cô của Lâm Cửu mạnh hơn một chút: "Chị em tốt, hôm nay thua, không đau lòng đấy chứ?"

"Thua trận không đau lòng, nhưng mà cậu." Mục Vãn Vãn chép miệng, nói, "miệng cứ gọi tớ là chị em tốt, vậy mà lại đi ăn canh cay tê với người đã thắng tớ!"

"Quào." Lâm Cửu làm ra dáng vẻ khoa trương, "bảo bối à, bọn mình thua thì thua, nhưng không được có bất kì cảm xúc gì với đối thủ..."

"Cậu nghe lời cậu nói xem, là tiếng người đó hả."

"Được rồi, lần này xem như là tớ sai." Lâm Cửu chắp tay, vì tay vẫn còn đang bá cổ Mục Vãn Vãn, gò má hai người thân thiết cọ vào nhau, "tại tớ không muốn làm phiền thế giới hai người của cậu và Bùi Lộ thôi mà...ai ngờ lại còn có cả một đám người như vậy."

Mục Vãn Vãn "ồ" một tiếng, bất thình lình hỏi: "Cậu với Shark đang quen nhau à?"

Lúc trước cô xem stream trận của MA nhìn thấy Lâm Cửu đã ngạc nhiên lắm rồi, sau đó Lâm Cửu lại cùng bặt tăm với Shark cả một buổi tối nữa, vừa nãy hai người lại ngồi gần nhau như vậy, dù cô có ngốc hơn đi nữa cũng có thể nhận ra được chút gì đó.

Lâm Cửu im lặng một chút rồi nói: "Đâu có...sao cậu lại nói đến chuyện này nữa rồi."

Mục Vãn Vãn nói: "Giờ quanh đây không có kính, nếu không tớ nhất định phải cho cậu thấy vẻ mặt của cậu lúc này."

Lâm Cửu im lặng một lúc lâu, lực tay mạnh thêm: "Được lắm Mục Vãn Vãn, giờ cậu có mối tình đầu rồi, muốn làm chuyên gia tư vấn tình yêu luôn đúng không...xin hỏi chuyên gia, hiệu quả của đồ bơi thế nào?"

Nhắc đến đồ bơi, gò má Mục Vãn Vãn lập tức đỏ lên: "...Cũng, cũng được."

Lâm Cửu lại nói thêm mấy câu, chủ đề này cứ thế mà được bỏ qua.

Hai người vào cửa hàng trái cây, Mục Vãn Vãn ngồi trước quầy hàng chọn lựa kĩ càng, cuối cùng chọn được một giỏ trái cây lớn, có thanh long mà tiểu Bánh Bao và Hổ ca thích ăn, có sầu riêng Mộc Đầu thích ăn và cả dâu tây mà Bùi Lộ thích nữa, giỏ mua hàng đầy ắp trái cây.

Lâm Cửu nhìn giỏ hàng của cô, ngạc nhiên: "Không phải cậu chính là...cô gái dưỡng sinh trong truyền thuyết đó chứ?"

"Không, tớ mua những thứ mọi người thích ăn thôi." Mục Vãn Vãn nhìn giỏ hàng của Lâm Cửu, cũng ngạc nhiên, "cậu cũng ăn được sầu riêng rồi à?"

Nhớ hồi trước Mục Vãn Vãn ở nhà bổ sầu riêng, Lâm Cửu đến chơi, vừa mở cửa đã ngửi thấy mùi, đánh chết cũng không chịu vào, lại còn đứng ngoài hành lang vừa bịt mũi vừa hỏi cô: "Cậu táo bón cả tháng trời mới rặn ra được mớ shit kinh dị như vậy đúng không?!"

Vì là ở bên ngoài, lúc đó lại cực kì yên ắng, giọng Lâm Cửu vang vọng khắp cả hành lang.

Sau hôm đó, vẻ mặt của hàng xóm khi nhìn Mục Vãn Vãn đều cực kì quái dị.

Lâm Cửu không trả lời, hỏi lại: "Cậu mua mấy thứ này, bên đội cậu có thanh toán không?"

"Không có." Mục Vãn Vãn nói, "cũng không đáng bao nhiêu, tớ ở đó, cũng chẳng dùng đến tiền mấy..."

Vậy nên khi cô mở ví ra mới phát hiện bên trong trống không, định lấy điện thoại ra thanh toán bằng Alipay thì sực nhớ ba lô của mình đang ở chỗ Bùi Lộ, cả người ngớ ra.

"Để tớ trả cho." Lâm Cửu lập tức hiểu ra vấn đề.

"Không cần không cần, tớ có mang theo thẻ ngân hàng..." nói xong, tay cô run một cái, bất cẩn lôi ra một cái thẻ đen kẹp trong túi đựng thẻ.

Lần này đến lượt nhân viên và Lâm Cửu ngẩn ra.

Cô nhét thẻ vào, lấy ra thẻ của mình.

Đợi tính tiền xong, Lâm Cửu mới cảm thán: "Chị em tốt, có giàu đừng quên tớ."

Mục Vãn Vãn cười, theo chân bạn đi ra ngoài: "Cậu cai thuốc đi, tớ có thể nuôi cậu cả đời."

"Vừa nghe đã biết cậu trao tim cho Bùi Lộ rồi, tớ hút thuốc cũng đâu ảnh hưởng đến chuyện cậu nuôi tớ."

"Sao lại không ảnh hưởng? Tiền mua thuốc cũng là tiền mà? Một bao thuốc bằng một bữa cơm của tớ đấy." Mục Vãn Vãn dùng mu bàn tay vỗ vỗ bụng Lâm Cửu, "cậu không sợ hút hư phổi à."

Lâm Cửu vẫn như lúc trước, không nói gì, dáng vẻ không hề bận tâm.

Mục Vãn Vãn nghĩ thầm, thế này không được, phải đổi cách khác.

Mới vào đến nhà hàng canh cay tê, Bùi Lộ vừa nhìn thấy cô thì lập tức đứng dậy, hết sức tự nhiên nhận lấy túi trong tay cô: "Sao mua nhiều thế."

"Thì sợ không đủ cho Bánh Bao ăn, về lại bày ra vẻ tội nghiệp với em nữa."

Tiểu Bánh Bao không phục: "Cái túi này đâu phải là của anh hết đâu, sao lại nói mỗi mình anh, với lại ai tỏ vẻ tội nghiệp hả, rõ ràng tiểu Lộ mới là người lúc nào cũng tỏ vẻ tội nghiệp cơ mà!"

Hai người không để ý đến anh ta, Bùi Lộ đưa tay còn lại ra, lặng lẽ xoa xoa vết hằn do xách đồ nặng trên đầu ngón tay cô.

Anh Dương cũng đứng dậy: "Được rồi, lần sau nói chuyện tiếp, bọn nó phải về để còn tập luyện nữa."

Anh Thành gật đầu, Lâm Sơn thì nói rất khách sáo: "Cố lên! Bánh Bao, cậu đã là đội trưởng thì phải cố gắng nhiều vào đấy!"

May mà tiểu Bánh Bao da mặt dày, anh ta xua xua tay: "Hầy, em không làm đội trưởng nữa, tiểu Lộ cứ đòi làm cho bằng được..." nói đến đây, anh ta hạ thấp âm lượng, "cậu ấy nhỏ hơn em, em phải nhường cậu ấy, anh thấy đúng không?"

Cũng chỉ có Bùi Lộ mới để yên cho anh ta nói xằng nói bậy, nếu đổi lại là Hổ ca, thì hai người đã đánh nhau một trận ở nhà hàng canh cay tê rồi.

Mọi người lục tục đứng dậy, Mục Vãn Vãn chào tạm biệt Lâm Cửu, như sực nhớ ra chuyện gì: "Đúng rồi, cậu bớt hút thuốc lại đi, hút thuốc gây hại rất lớn đến sức khỏe nữ giới, không thôi cậu đổi sang hút thuốc lá dành cho nữ cũng được."

Lâm Cửu khó hiểu: "Nói gì vậy, thuốc lá của nữ còn chẳng bằng kẹo mút nữa là."

Mục Vãn Vãn nói: "...Vậy cậu ăn kẹo mút đi, ít ra kẹo mút cũng không làm hư phổi."

Sau khi người của TS rời đi, MA phía bên này cũng ăn gần xong bữa.

Anh Thành liếc mắt nhìn, thấy bát của Lâm Cửu vẫn còn đầy nguyên, không đụng vào mấy.

Cảm giác được tầm mắt của đối phương, Lâm Cửu nói ngay: "Em ăn no rồi."

Từ Hạo liếc nhìn bát canh cay tê đó: "Cô là gà à? Ăn cơm mổ vài cái là xong?"

"Chẳng qua là tôi ăn ít thôi." Lâm Cửu ngước mắt, nhìn đồng hồ trên tường, "chắc các anh cũng chuẩn bị về trụ sở rồi, tôi không làm phiền nữa."

Cô đứng dậy, chỉ vào cái túi cạnh chân: "Cái này là tiền cơm."

Là sầu riêng vừa mới mua.

Cô xoay người chuẩn bị đi thì Từ Hạo cũng đứng lên theo: "Em đi tiễn cô ấy ra bắt xe."

Hai người đi trên đường, Từ Hạo hỏi: "Hôm nay sao đến muộn vậy?"

"Còn không phải tại anh à, cứ gọi điện bắt tôi tới cho bằng được." Lâm Cửu nghĩ một đằng nói một nẻo.

Rõ ràng là vì tắc đường, để xem được phần mở màn mà dù khoảng cách còn rất xa cô vẫn bảo tài xế dừng xe, một đường chạy bộ đến hội trường.

Dứt lời, cô nhìn thấy một cửa tiệm bên đường, một căn phòng trong đó có dán ba chữ "Phòng Hút Thuốc" rất bắt mắt.

Đúng lúc lòng đang ngứa ngáy, cô kéo cánh tay Từ Hạo: "Đi, vào đó hút điếu thuốc."

Đã sang mùa hè rồi, nhà hàng canh cay tê cũng không mở điều hòa, nhưng tay cô lại cực kì lạnh.

Lâm Cửu kéo anh ta mới đi được hai bước, Từ Hạo đột nhiên dừng lại.

Với sức của cô thì chắc chắn không thể kéo được anh ta, anh ta dừng lại như vậy, cô cũng không đi được nữa, quay đầu lại, nghi hoặc hỏi: "Gì vậy? Không hút?"

"Không hút."

Từ Hạo nhìn cô chằm chằm một lúc lâu, bất thình lình nhả ra một câu, "hay thôi cai thuốc đi."

Lâm Cửu: "...Gì cơ?"

"Cai thuốc."

Lâm Cửu cười: "Một tên nghiện thuốc như anh mà còn dám bảo tôi cai thuốc à?"

"Vậy thì cùng cai."

Lâm Cửu nhíu mày: "Anh phát điên gì vậy..."

"Thứ đó không tốt cho sức khỏe, cai đi, chúng ta giám sát lẫn nhau, nếu không chịu nổi," Từ Hạo nhìn xung quanh, thấy một cửa hàng tiện lợi, "không chịu nổi thì ăn vài cây kẹo mút."

Lâm Cửu cười xùy, nói: "...Đồ ngốc, anh vẫn còn là con nít à?"

Năm phút sau, hai bao thuốc lá mới được khui bị ném vào thùng rác.

**

Trong trận đấu giữa TS và MA, dù MA là đội giành được chiến thắng, nhưng vì thắng lợi này, đã làm dấy lên một vài lời đồn thổi kì lạ.

Vào một ngày tạm nghỉ thi đấu nào đó, Mục Vãn Vãn đánh xong một trận xếp hạng, đọc được nội dung có liên quan đến Park Jae Joon trong phần bình luận, không hiểu tại sao tên của anh ta lại xuất hiện tại phòng livestream của mình, không kìm được mà kéo lên trên đọc tiếp.

[Bảo sao hôm đó Park Jae Joon lại chơi tốt như vậy, ra là vì nguyên nhân này.]

[Vậy thì TS thua cũng đâu oan, dù sao cũng là YSP...]

[Park Jae Joon chơi bẩn thật sự!! Tôi là fan ruột của YSP! Lúc đầu định sẽ ủng hộ anh bạn Hàn Quốc này! Còn chạy đến tận nơi cổ vũ cho cậu ta nữa! Giờ nghĩ lại chỉ muốn ói thôi! Vẫn nên chỉ quan tâm mỗi YSP cho lành!! Park Jae Joon rác rưởi!]

Mục Vãn Vãn khó hiểu, nói: "Park Jae Joon làm sao?"

Bùi Lộ chờ lâu vẫn chưa thấy lời mời đấu xếp hạng, anh nghiêng người qua, đúng lúc đọc được lời giải thích của khán giả trên khung bình luận.

[Ván một trận bọn cô đánh với MA, chiến thuật Urgot, là chiến thuật nội bộ do YSP nghiên cứu ra, hôm nay cựu huấn luyện viên của YSP đã đăng bài nói rồi.]

Mục Vãn Vãn không ngờ lại có chuyện này, không rõ đầu cua tai nheo thế nào, cô không muốn ăn nói lung tung, nên không trả lời, không ngờ khán giả càng bàn tán càng hăng, thậm chí còn có fan của MA bắt đầu tranh cãi với người khác.

Mục Vãn Vãn không nhịn nổi nữa: "Đừng bêu xấu tuyển thủ khác trong phòng livestream của tôi, nếu không..."

"Chiến thuật Urgot là chiến thuật gì?" Bùi Lộ đột nhiên lên tiếng, "Urgot trong ván đấu đó, là lối chơi hết sức bình thường, đổi vị trí với sát thương chủ lực bên phía đối phương rồi tập trung hỏa lực... đây là một trong những cách sử dụng Urgot, không phải chiến thuật gì cả."

[Thế sao trùng hợp quá vậy, đúng lúc cậu ta tập luyện ở Hàn rồi học được? Cựu huấn luyện viên Hàn kia có nói rồi, là chiến thuật lúc đó họ muốn dùng nên mới bảo Park Jae Joon luyện Urgot đó hiểu không? Park Jae Joon rời đội thì thôi đi, lại còn mang theo cả lối đánh này đi nữa, phii!]

"Ý của các bạn là, học được một vị tướng ở một đội nào đó, sau khi rời khỏi đội đó thì không được dùng nữa?" Bùi Lộ cười khẽ một tiếng, "vậy nếu một ngày nào đó tôi rời TS, thế chẳng phải chỉ có thể dùng Annie, Teemo, Leesin để chơi hỗ trợ thôi à?"

Bình luận lập tức chuyển hướng.

[Cái gì?? Anh muốn rời TS? Đừng mà!!]

[Ai nói TS với MA quan hệ không tốt đâu, đứng ra đây tôi đảm bảo sẽ không vả mặt đứa đó đâu.]

[Rời TS thì đi đâu? Hay qua HSS đi, cứu mấy đứa con đi!!]

"Tôi không rời đội, chỉ lấy ví dụ mà thôi." Bùi Lộ nói, "con...thì không cứu được rồi."

Anh Dương đi lên thì nghe được câu này.

"Con...ý gì đây??" anh trợn tròn mắt, há miệng, không dám tin mà nói, "...Hai đứa sao lại...bất cẩn quá vậy??"

Mục Vãn Vãn: "..."

Một tiếng sau, Mục Vãn Vãn vẫn còn đang cố hết sức giải thích với khán giả.

"Không có thai."

"Thật sự không có thai, tôi lừa các bạn làm gì..."

"...Hay thôi các bạn cứ nói về Park Jae Joon tiếp đi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.