Ngày hôm sau, trời cực đẹp.
Lúc Mục Vãn Vãn ngủ dậy đã nghe thấy tiếng lầm rầm bên ngoài.
"Để tôi...các cậu đừng có nhìn."
"Tôi trước tôi trước, cậu phắn đi."
"Các cậu quay mặt ra chỗ khác mau...mà thôi dẹp đi, không làm nữa, lát đến bệnh viện rồi tính tiếp!"
Mục Vãn Vãn nhắm mắt quằn cựa một hồi, không hiệu quả, dứt khoát lật chăn ra.
Nhanh chóng đánh răng rửa mặt, đi ra xem có chuyện gì.
Bốn người đàn ông đang đứng trong phòng khách, xếp hàng không biết đang tụm lại làm gì.
Cô mắt mơ màng, nhìn thời gian, sáu rưỡi, nửa tiếng nữa mới tới giờ tập trung: "...Các anh đang làm gì vậy?"
Bùi Lộ là người đầu tiên quay lại.
Anh cười, má lúm lờ mờ xuất hiện: "Đang cân thử."
Mục Vãn Vãn sững người, dựa vào cửa: "...Mới sáng ra mà sao tàn nhẫn thế?"
"Bọn anh đang cá cược cân nặng của tiểu Bánh Bao, anh đặt mười hộp Zhou Hei Ya*, tiểu Lộ đặt ba thùng quả anh đào, Mộc Đầu đặt hai thùng rượu," Hổ ca cười hì hì, "em có muốn tham gia luôn không?"
Tiểu Bánh Bao tức xì khói ngồi trên sô-pha: "Quá đáng thật sự, năm nào cũng thế—— không đời nào tiểu Vãn lại tham gia cái trò mứt dại này của các cậu đâu!"
Mục Vãn Vãn ồ ồ hai tiếng, nhìn Bùi Lộ: "Anh cược bao nhiêu?"
"230 đến 240 cân," Bùi Lộ nói, "tôi có ghi lại rồi, năm trước nữa cậu ấy 190, năm ngoái 210, năm nay các món còn ngon hơn trước, cậu ấy thì vẫn lười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-va-mang-ha-guc-deu-la-cua-em/2082036/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.