Ngày hôm sau, Mục Vãn Vãn gọi điện cho Lâm Cửu tại sân bay.
Lâm Cửu vẫn còn chưa ngủ dậy, giọng ngái ngủ: "Trong mười giây nói đúng trọng tâm."
"Tớ đang ở sân bay."
"..." Lâm Cửu không lên tiếng, chắc là đang xem lịch, "tớ còn tưởng đâu mình ngủ hết một tuần luôn rồi chứ... sao đấy, không phải tuần sau cậu mới về à?"
Mục Vãn Vãn nhận thẻ lên máy bay, gương mặt sạch sẽ gọn gàng, chỉ có một lớp son dưỡng môi, đôi môi mang sắc hồng nhàn nhạt: "Tớ ngửa bài với mẹ rồi."
"Cậu được lắm, mẹ cậu mà thấy được mấy cái bình luận kia chắc chắn sẽ tức chết."
"Không phải," Mục Vãn Vãn đi đến hàng kiểm tra an ninh, "tớ nói với mẹ là tớ muốn đi thi đấu chuyên nghiệp."
Lâm Cửu rốt cuộc cũng tỉnh táo hơn một chút: "Vậy giờ cậu về để ăn đòn đó hả?"
"Mẹ tớ đồng ý rồi."
"..............."
"Hợp đồng với TS cũng thương lượng gần xong rồi, nghỉ tết xong sẽ kí."
"..............."
"Đãi ngộ tốt lắm, lương lại cao, có phúc lợi, lại còn bảo đảm vị trí trong đội hình chính cho tớ nữa."
"Đợi đã đợi đã..." Lâm Cửu lớn giọng, "cậu đi thi đấu chuyên nghiệp thật á??"
"Nếu không có gì thay đổi thì, đúng vậy."
Lâm Cửu hét một tiếng: "...Mục Vãn Vãn—— Cậu mẹ nó ngầu quá thể đáng!!"
Tai của Mục Vãn Vãn sắp bị tiếng thét kia làm cho điếc luôn rồi.
Cô bật cười, đưa chứng minh và thẻ lên máy bay cho nhân viên hàng không: "Tớ sắp lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-va-mang-ha-guc-deu-la-cua-em/2082000/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.