Không thể diễn tả rõ được rốt cuộc vào khoảnh khắc đó lòng tôi có cảm giác gì.
Có vẻ phát hiện ra một sự thật nào đó, nhưng mà sự thật này thật sự làm tôi hơi không thể chấp nhận được,
Nên là… tất cả những gì Phó Thanh làm, thậm chí không tiếc mặt mũi đi làm trai bao, cũng chỉ là vì người lớn hơn anh mười mấy tuổi này, một người phụ nữ trung niêm không hề có quan hệ máu mủ gì với anh sao?
Tôi nhịn không được nghĩ nhiều.
Nên là, “phí bao nuôi” một ngày mười ngàn của tôi cũng dùng để chữa bệnh cho bà ấy sao?
Một giây đó, lòng tôi ê ẩm chua chát, cảm giác không thể nói thành lời.
Cửa phòng bệnh.
Vì sốt ruột nên Phó Thanh chưa đóng cửa, tôi đứng ở cách cửa phòng bệnh hai bước, có thể nhìn thấy tình hình bên trong.
Phó Thanh nửa quỳ ở bên cạnh giường, nắm thật chặt lấy tay bà, chiếc lưng dù trời có sập xuống vẫn ưỡn thẳng tắp của Phó Thanh lúc này lại cúi xuống, khẽ run.
Tôi không nhìn thấy vẻ mặt của Phó Thanh, nhưng lại có thể nhìn thấy gương mặt của người phụ nữ kia, bà ấy nhìn Phó Thanh, đang nhỏ giọng nói gì đó.
Phó Thanh nắm thật chặt tay bà, bả vai suy sụp.
Bỗng nhiên bà chậm rãi quay đầu liếc mắt nhìn tôi.
Tôi sửng sốt không biết nên có phản ứng gì, cứ mơ màng đứng như vậy nhìn bà ấy, mãi đến khi bà nhìn tôi cười cười, lại quay đầu đi ra ngoài.
Phó Thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-va-gio-xuan-deu-la-lu-khach/2630087/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.