Lớp tôi dạo này lịch rất kín, cả tuần trừ được thứ bảy, chủ nhật ra thì chỉ có thứ tư là không phải học, tranh thủ ngủ nướng được đến tận mười hai giờ trưa. Nhưng hôm nay mới thứ ba trong tuần thôi.
Cái chân đau của tôi hôm nay có vẻ khá lên rồi nhưng vẫn phải có người đơ, cuộc đời này thật chứ, bà cô đâm tôi kia còn không thèm dừng lại xin lỗi cơ. Cũng may là nhẹ, nặng hơn chắc tôi tìm đến mồ mả tổ tiên bà ấy để chửi mất.
Chanh chua và đanh đá thật sự.
Khổ nỗi hôm nay lớp tôi được xếp học ở giảng đường Hồ Đắc Di, phòng học được trang bị theo kiểu từ thấp lên cao, khó khăn lắm Đức mới đỡ tôi lên ngồi xuống hàng ghế thứ tư được.
Tôi bị cận mà không chịu đeo kính, Đức cũng bất lực lắm. Đưa đến cửa hàng kính rồi vẫn ưng ngạnh chạy về bằng được. Ngồi bàn này là nhìn rõ nhất rồi, không xa quá cũng không gần quá.
"Đức, cho tớ ngồi cạnh cậu nhé."
Vừa ngồi xuống, cắn được miếng bánh bao thì cái giọng nhỏ nhẹ, yếu đuối của girl Hải Phòng Nguyễn Thu Ngọc đã vang lên bên cạnh. Cô ta lại bật chế độ diễn xuất, bộ dạng đáng thương của những con em gái mưa, tuesday nữa rồi, đến tôi cũng phải lác mắt ngước nhìn cái bộ dạng kinh dị của cô ta.
Trời trời, ăn mặc rồi trang điểm nữa à? Ăn mặc ngắn cũn cỡn thế kia, trang điểm như bà cố nội tôi vậy, còn cả đôi bốt nữa, người ta không biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-va-chung-ta/2766869/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.