Tôi viết truyện chẳng được hay, ngay cả khi tôi đưa câu chuyện của mình vào trong đó.
Đã bốn ngày từ khi chúng tôi đi uống trà đá, Đức không đến trường, tôi cũng không nhắn tin, gọi điện được.
Trong lòng tôi có chút sót ruột, không biết liệu cậu ta có xảy ra chuyện gì không? Tôi đúng là tâm trạng như đang ngồi trên đống lửa, lo âu suy nghĩ.
Tôi thẫn thờ như người mất hồn, một thông báo cũng không bỏ sót, tôi sợ là Đức nhắn, cậu ấy cần tìm tôi gấp, lại chẳng thể gặp được tôi.
Tôi hết vào lướt trang cá nhân rồi lại đọc tin nhắn của tôi và Đức, tôi bồn chồn trong người, tôi phát khóc mất.
Tôi đã để ý một bức ảnh trên trang cá nhân của Đức, bước ảnh đó đăng năm năm trước với tựa đề My forever, tính theo khoảng thời gian này, năm đó chúng tôi chưa gặp nhau.
Trong bức ảnh chỉ có ba người, nam một thân áo vest, nữ một bộ váy trắng tựa nàng thơ, nhìn rất khí chất.
Một người là Đức, hai người kia nhìn quen quen, hình như đã gặp ở đâu đó rồi.
Tôi cố gắng lục lọi trong trí nhớ xem tôi đã gặp họ chưa, thú thật thì đầu óc tôi cũng không được tốt lắm, đãng trí ở tuổi mười tám.
Tôi vừa cố gắng suy nghĩ, vừa cố nhớ xem hai người họ là ai, không để ý Lục Hiền Anh đã rình mò xem từ khi nào.
"Hương, đây không phải là Đức và Trần Tú Dương à? Còn cô gái này là ai thế?"
Ừ, đúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-va-chung-ta/2766859/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.