Như lần trước, tan làm Nguyễn Đức Mạnh đều đón tôi. Trước đây ở thành phố Hồ Chí Minh, cũng là anh đón. Tôi ngồi sau lưng anh, trong người cứ thấy khó chịu, suy nghĩ nhiều.
Thoáng qua mà đã sắp một tuần đã trôi qua rồi, Nguyễn Đức Mạnh sẽ quay trở lại Sài Gòn với công việc, tôi lại có chút nhớ anh, có chút chạnh lòng.
"Nhanh thật, chưa gì đã hết một tuần rồi. Em có định quay về Sài Gòn không?"
Lời nói của Nguyễn Đức Mạnh cắt ngang những suy nghĩ vớ vẩn trong đầu tôi, tôi lâu lắm mới về nhà, đương nhiên chưa có ý định trở lại. Cơ mà anh Mạnh trở lại Sài Gòn, tôi ở Hà Nội giống như mất đi chỗ dựa.
"Em mới về mà, còn rất nhiều bạn chưa gặp, với công việc của em bên thầy Hưng cũng chưa xong nữa. Anh về Sài Gòn trước vậy, em sẽ nhanh nhanh về với anh nhé."
"Mai anh về đấy, có định ra sân bay tiễn anh không?"
"Người yêu em về, đương nhiên em phải ra tiễn chứ. Em sẽ nhớ anh lắm."
Tôi ôm anh chặt hơn, thế mà quen nhau hai năm, yêu nhau một năm nữa, tổng ba năm rồi anh vẫn chu đáo như vậy, không đòi hỏi những thứ tôi không thích, có được người như thế ở bên cạnh, tôi cũng gọi là phúc hết phần thiên hạ.
Anh làm tôi yên tâm đến mức không phải sợ anh có người khác bên ngoài, so với Nguyễn Tiến Đức im lặng rồi đùng cái có người yêu kia kia thì đáng tin hơn hơn nhiều.
Chỉ có điều Nguyễn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-va-chung-ta/2766834/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.