Thẩm Duệ đưa Tống Hân Nghiên về biệt thự, anh nhận được một cuộc điện thoại, không đi vào nhà đã lái xe đi. Tống Hân Nghiên đứng ở ven đường đưa mắt nhìn anh đi, thấy đuôi xe của anh biến mất ở cuối đường, cô chợt nhớ một chuyện, anh chưa đưa tấm ảnh cho cô.
Cô vô cùng phiền muộn, không được, đêm nay anh quay về, cho dù phải trộm hay lừa gạt thì nhất định cô phải cướp được tấm ảnh về.
Cô quay người đi vào biệt thự, lúc đi ngang qua vườn hoa, cô nhớ đến thú cưng của cô là vịt vàng. Cô đi thẳng. đến sân sau, mấy ngày không gặp, vịt vàng đã lớn hơn một chút, nó đi lại tới lui trong lầu vịt xinh đẹp có vẻ tao nhã quyền quý.
'Tống Hân Nghiên ngồi xuống trước lều vịt, cô cầm thức ăn cho vào máng. Vịt vàng như thiếu niên hoạt bát, vừa "Cạc cạc" hoan hô, vừa xông lại bắt đầu mổ.
Cô chống tay lên mặt nhìn vịt vui sướng ăn uống, cô thở dài một hơi, có đôi khi làm người còn không vui vẻ bằng làm một con vịt.
Cho vịt ăn xong, cô đi vào biệt thự, dì Lan đã chờ ở cổng đưa khăn nóng được tiệt trùng đến: "Cô Tống, lau tay đi."
"Cảm ơn dì Lan." Tống Hân Nghiên cầm khăn nóng lau tay.
Dì Lan thấy cô đã gỡ thạch cao nhưng đi đường còn khập khiễểng, bà hỏi: "Cô Tống, hôm nay đi kiểm tra sao. rồi? Bác sĩ nói thế nào?"
"Nói hồi phục không tệ, bảo tôi cần luyện tập thêm ở
nhà, không bao lâu sau sẽ hồi phục bình thường thôi. Tống Hân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-tung-la-duy-nhat/3955287/chuong-351.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.