'Tống Hân Nghiên mất ngủ cả đêm, cứ lăn qua lăn lại trên giường mãi, cuối cùng cô sợ quấy rầy bác gái Tưởng nên cầm điện thoại đứng dậy đi ra ngoài. Về đây rồi, cô nhớ lại rất nhiều ký ức hồi còn nhỏ, có lẽ do lớn rồi nên không còn sợ nữa.
Cô rời khỏi nhà chính, ngồi xuống băng ghế đặt dưới mái hiên, nhìn bầu trời loang lổ màu mực phía xa xa, lòng nặng nề đến mức không thở nổi. Hóa ra cô không phải con gái của Tống Chấn Nghiệp và Đổng Nghi Tuyền thật, con của hai người họ đã chết yểu từ lâu rồi.
Thế thì cô là ai? Vì sao biết được sự thật rồi, ngược lại cô càng mê mang hơn chứ.
Cô mở máy, tiếng chuông dễ nghe vang lên, màn hình yên tĩnh, cô mở khóa, muốn gọi điện cho Thẩm Duệ hỏi an anh, tiếp theo cô nên làm gì bởi hiện tại cô mờ mịt không thể xác định được phương hướng.
Hai mươi lăm năm qua, cô vẫn luôn phấn đấu vì một mục tiêu, đó là trở thành người khiến mẹ mình kiêu ngạo. Thế nhưng đến khi quay đầu nhìn lại, cô lại chẳng có quan hệ gì với bà ấy. Chẳng trách hai mẹ con cô không có thần giao cách cảm trong truyền thuyết, cô cũng không thể nhận ra bà ấy ngay lập tức.
Nhớ lại lần đầu tiên gặp Đổng Nghỉ Tuyền, hóa ra vận mệnh đã nhắc nhở cô từ lâu, là cô quá chậm chạp, không cảm giác được mà thôi.
Bây giờ cô nên làm gì đây? Về nói cho mẹ mình cô không phải con gái của bà ấy ư, bà ấy sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-tung-la-duy-nhat/3955269/chuong-333.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.