'Tống Hân Nghiên xếp một bộ đồ vào balo, cầm theo ví tiền và điện thoại di động, sau đó đeo ba lô xuống lầu; cô đang có chuyện bận lòng nên không thể chờ thêm một phút nào. Không tìm ra được đáp án, cô tuyệt đối không có cách nào yên tâm.
Dì Lan đang ở phòng khách dưới lầu, thấy Tống Hân Nghiên vịn cầu thang đi xuống, dì lập tức chạy lên đỡ cô. 'Thấy cô mang ba lô trên lưng, dì kinh ngạc hỏi: “Cô Tống, cô định ra ngoài ạ?”
“Dạ, con phải về quê ông bà một chuyến.” Tống Hân Nghiên một tay vịn cầu thang, một tay chống nạng, từ từ đi xuống lầu.
Dì Lan không khỏi lo lắng nhìn cô: “Cô Tống à, cô mới xuất viện, cơ thể còn chưa bình phục, giờ lại chạy ngược chạy xuôi, lỡ như thình lình ngất đi thì phải làm sao?”
“Dì Lan đừng lo, con ổn mà.” Tống Hân Nghiên đi tới cạnh cửa, ngồi xuống ghế dài thay giày.
“Cô Tống, hay là chúng ta gọi điện cho ông chủ, để ông chủ đi chung với cô nhé, một mình cô đi sẽ nguy hiểm lắm.” Dì Lan thấy Tống Hân Nghiên lấy đôi giày New Balance ra mang, biết lòng cô đã quyết, chỉ còn nước thuyết phục cô đi chung với Thẩm Duệ.
'Tống Hân Nghiên đang mang giày thì khựng lại, sau đó mang tiếp. Dạo này Thẩm Duệ để tâm chăm sóc cô. nên công việc của anh bị trì hoãn rất nhiều. Giờ lại có chuyện nữa, tạm thời cô không muốn để anh biết, bởi vì chính cô cũng chưa biết nên đối mặt như thế nào.
“Dì Lan, con sẽ gọi điện cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-tung-la-duy-nhat/3955264/chuong-328.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.