'Tống Hân Nghiên vươn tay muốn sờ lên khuôn mặt tuấn tú của anh, vừa đưa lên giữa không trung, đã bị 'Thẩm Duệ năm lấy, trong mắt cô lóe lên tia sáng, cô nói: “Không phải em cố ý, em đã giảm tốc độ rồi, thế nhưng lúc sau..."
Hiện tại cô đang nhớ lại tình hình lúc đó, lòng vẫn còn sợ hãi, những cảnh đó chỉ nhìn thấy trên TV, nó thực. sự xảy ra trên người cô, nghĩ lại nó cảm thấy nó mạo hiểm đến mức giống như đang quay một bộ phim bom †ấn quốc tế.
“Đúng rồi, xe của em đâu?”
Sắc mặt Thẩm Duệ tối sầm lại, giọng nói như cắn răng nói ra: “Còn dám hỏi xe của em, lúc ấy không nên đồng ý để em mua loại xe này.”
Trong lúc cô hôn mê, cảnh sát giao thông đã đưa thông tin vụ tai nạn của cô tới, anh nhìn thấy ảnh chụp xe của cô mà giật mình, cô có thể còn sống quả thật là may mắn vô cùng.
Tống Hân Nghiên rụt cổ một cái: “Em rất là thích được không?”
“Rất thích cũng không được, độ an toàn là không, chờ sau khi em xuất viện, anh đưa em một con cứng rắn hơn."
Thẩm Duệ nhíu mày, anh không thể chịu đựng một cú sốc nữa. Anh nghĩ chỉ cần anh đủ kiên định, không anh có thể mang cô ở bên cạnh anh đi, bao gồm cả cô. Thế nhưng qua chuyện này, anh mới hiểu được, tử thần cũng có thể dễ dàng mang cô đi.
Trong nội tâm Tống Hân Nghiên tiếc hận không thôi, cô thích xe, mới đi hai ngày, hai ngày hơn 20 vạn, quả thực là đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-tung-la-duy-nhat/3955247/chuong-311.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.