Vào ngày thứ năm Tống Hân Nghiên hôn mê, Thẩm Duệ vẫn canh cho cô không đi làm, tài liệu quan trọng do Nghiêm Thành gửi, sau khi anh ký xong sẽ lấy lại. Cuộc họp cũng là một cuộc họp qua video, nhưng Thẩm Duệ xuất hiện trước video, vẫn trong bộ vest và giày da, nhưng cằm anh có màu lục lam của râu, đôi mắt phượng của anh đầy tơ máu.
Ngay cả khi anh phờ phạc như vậy thì cũng không ảnh hưởng đến hành vi mạnh mẽ và kiên quyết của anh một chút nào cả.
Bệnh cảm của Thẩm Duệ đã được chữa khỏi trước khi Tống Hân Nghiên rời phòng chăm sóc đặc biệt. Anh buộc mình phải khỏe lại để xuất hiện trước mặt cô ngay. khi cô rời phòng chăm sóc đặc biệt.
Họp xong, anh tắt máy tính, đứng dậy đi vào phòng tắm lấy một chậu nước nóng rồi bưng lên giường bệnh, nhìn người đẹp đang ngủ say trên giường, anh mỉm cười nói: “Công chúa của anh, lại đến lúc phải lau người cho em rồi, em biết không, điều anh mong đợi nhất mỗi ngày chính là lau người cho em đó, em là người rất dễ ngại, nếu em biết anh lột trần em, để cho em trần truồng nằm †rước mặt anh để anh chiêm ngưỡng, em sẽ xấu hổ đến mức toàn thân đỏ bừng như phủ một tầng hào quang, trăng nõn nà, để anh hận không thể cắn em một cái.”
Thẩm Duệ vừa nói những lời trêu chọc, vừa vươn tay cởi quần áo bệnh viện của cô ra. Dù đã là tiết trời mùa thu mát mẻ, bật điều hòa để giữ nhiệt độ cân bằng nhưng nằm lâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-tung-la-duy-nhat/3955243/chuong-307.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.