Liên Thanh Vũ chợt trợn to hai mắt, trong đôi mắt ướt sũng như nai con trong sáng tràn đầy sợ hãi, cô ta nắm chặt Thẩm Duệ góc áo, cũng không nói chuyện, không ngừng lắc đầu. Nước mắt tí tách rơi xuống, càng khiến cho người ta đau lòng và thương tiếc.
Gương mặt xinh đẹp của cô ta trắng bệch, giống như chịu đựng nỗi sợ hãi ghê gớm. Qua một lúc lâu cô ta mới thở ra một hơi, khàn giọng nói: “Thẩm Duệ, em không đi!”
Dáng vẻ này của cô ta khiến Tống Hân Nghiên thân là phụ nữ mà nhìn cũng cảm thấy không đành lòng. Nghe bác sĩ Hứa nói thì cô mới thật sự cảm nhận Liên Thanh Vũ có bệnh. Mới vừa rồi cô còn cho rằng cô ta giả vờ, không nghĩ tới bệnh tình của cô ta nghiêm trọng như vậy.
"Bác sĩ Hứa, bệnh của cô Liên nghiêm trọng như vậy, cần mang cô ấy tới bệnh viện chuyên nghiệp để làm kiểm tra toàn bộ không?" Bây giờ Tống Hân Nghiên thật sự rất lo lắng cho cơ thể của Liên Thanh Vũ, mặc dù tâm cơ của cô ta rất nặng, luôn vô tình hoặc cố ý gây hiểu lầm để chiếm Thẩm Duệ. Nhưng rốt cuộc bệnh của cô ta do Thẩm Duệ mà ra, cô không muốn Thẩm Duệ vì cô ta mà áy náy cả đời.
Tình cảm gì cũng có thể phai nhạt đi. Nhưng ân tình thì cả một đời cũng không trả được.
Huống chỉ Liên Thanh Vũ còn trẻ như vậy, cô ta bằng tuổi cô mà phải chịu căn bệnh muốn mạng sống như thế, thực sự rất đáng thương.
Liên Thanh Vũ nước mắt rưng rưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-tung-la-duy-nhat/3955231/chuong-295.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.