Hạ Doãn Nhi nghe nói phải phá thai thì cô ta theo phản xạ có điều kiện xoay đầu nhìn ông nội, hai tay vững vàng che chở phần bụng: "Ông nội, cháu không muốn bỏ con!"
Lông mày ông cụ Hạ nhíu lại thành ba ngấn thẳng, ông ta quát măng: "Vừa rồi cháu không nghe thấy nó nói cái gì sao? Chẳng lẽ cháu để chúng ta trơ mắt nhìn cháu gả cho tay ăn chơi đó?"
"Ông nội, cháu không muốn bỏ con, cháu muốn gả cho anh ấy!" Hạ Doãn Nhi cố chấp nói.
Ngân Hoan nhìn thoáng qua ba chồng, bà ta quay đầu nhìn Hạ Doãn Nhị, nói với cô ta: "Doãn Nhi, Thẩm Ngộ Thụ không thích con, cậu ta đã có người thích, con gả cho cậu ta sẽ không hạnh phúc, nghe lời ông nội của con, ông nội vì muốn tốt cho con."
"Tốt vớ con, hai người đều nói muốn tốt cho con, khi con bị anh ấy bắt nạt thì ai trong hai người ra mặt thay con? Mẹ, ông nội, con yêu anh ấy, nếu như không có đứa bé này, hai người căn bản sẽ không nhắc lại việc hôn sự này, chuyện đêm đó mọi người cũng chỉ cho rằng con bị chó căn, hiện tại con có con của anh ấy, hai người cũng không ra mặt vì con, còn muốn con bỏ con, rốt cuộc hai người có phải là người nhà của con không?" Hạ Doãn Nhi điên cuồng hét lớn.
"Doãn Nhi, con nói bậy bạ gì đó, nếu như chúng ta không yêu con thì sẽ ngồi ở chỗ đó mặc cho Thẩm Ngộ Thụ làm nhục sao? Con có biết cả đời ông nội của con chưa từng có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-tung-la-duy-nhat/3955229/chuong-293.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.