Thẩm Ngộ Thụ ôm Lệ Gia Trân ngồi xuống sô pha, hai người không coi ai ra gì ân ái dính sát vào nhau, Nhan Tư thấy thế càng thêm chói mắt. Lại nhìn thấy Đường Diệp Thần đi vào, bà ta gọi: "Diệp Thần, sao bây giờ con mới về?"
Hôm nay là ngày giỗ của Dương Tố Hinh, mọi người trong nhà đều có mặt đông đủ, chỉ thiếu duy nhất Đường Diệp Thần. Cho dù bọn họ không muốn gặp lại Dương Tố Hinh, kia dù sao cũng là người đã khuất, nhưng vẫn phải dựa vào bà ấy để tranh giành hảo cảm trước mặt ông cụ Thẩm. Kết quả Đường Diệp Thần thì hay rồi, không có thiên kim hào môn nào, lại trở về cuối cùng, đây rõ ràng là muốn chọc giận ông cụ Thẩm mà.
"Trên đường về kẹt xe, con lên phòng thay đồ trước đã."
Nhan Tư nổi giận, bị Đường Khải Hồng kéo lại, Đường Khải Hồng nhíu mày nói: "Muốn dạy thì về nhà dạy, đừng để mọi người chê cười."
Nhan Tư nghĩ lại thấy cũng đúng, bà ta tỉnh táo lại, ánh mắt dừng trên người Thẩm Ngộ Thụ và Lệ Gia Trần, lại nghĩ đến cặp đôi trên lầu kia, trong lòng không mấy dễ chịu. Bà ta nói với Đường Khải Hồng: "Em về phòng trước, khi nào bắt đầu anh gọi em."
Nhan Tư đứng dậy lên lầu tìm Đường Diệp Thần, Đường Diệp Thần vừa thay đồ xong ra ngoài, thấy Nhan Tư ngồi trên sô pha, anh ta nhíu mày, "Mẹ, sao mẹ lại lên đây?"
"Diệp Thần, con xem lời mẹ nói với con hôm đó như gió thổi mây bay sao? Mẹ bảo con về sớm một chút, sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-tung-la-duy-nhat/366841/chuong-168.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.