Cho dù đã hơn 20 năm, Tống Chấn Nghiệp vẫn như cũ cảm thấy bị sỉ nhục: “Chứng cứ? Tống Hân Nghiên và anh không có nửa điểm quan hệ huyết thống không tính là chứng cứ ư? Đổng Nghi Tuyền, em không phải là ngủ với quá nhiều người đến nỗi không nhớ rõ đúng không?”
“Tôi... Chuyện này không có khả năng, tôi chỉ có một người đàn ông là anh, Hân Nghiên sao lại không phải là con gái anh chứ?”
“Muốn hỏi thì em phải tự hỏi chính mình đi.” Tống Chấn Nghiệp nói xong lập tức xoay người phất tay áo rời đi.
Đổng Nghi Tuyền sững người đứng bên mép bể bơi, cô thật sự nghĩ không ra, tại sao lại như vậy?
...
Thẩm Duệ nhanh chóng làm hai phần mì Ý và bước vào nhà ăn, vừa muốn kêu Tống Hân Nghiên qua ăn đã thấy cô dựa lên sô pha ngủ rồi. Anh lắc đầu bật cười, buông tô mì Ý xuống rồi chậm rãi đi vào phòng khách ngồi xuống bên người cô.
Cô ngủ không sâu lắm, thoáng cái đã giật mình tỉnh, nhìn người trước mặt là anh mới yên lòng, mở miệng mỉm cười thật tươi: “Nấu cơm xong rồi sao? Xin lỗi nha, em không cẩn thận ngủ mất tiêu.”
Thẩm Duệ kéo cô ngồi dậy, lấy khăn giấy lau nước miếng chảy ngay khóe miệng cô, nói: “Xem ra em ngủ rất ngon nhỉ, đi thôi, cơm nước xong thì lên lầu đi ngủ.”
“Được.” Tống Hân Nghiên đứng lên, được anh dẫn vào nhà ăn. Sốt cà chua và nước mì Ý được nêm nếm đầy đủ hương vị, cô nhịn không được động đậy ngón trỏ, sau đó ngồi xuống ghế, cầm nĩa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-tung-la-duy-nhat/366839/chuong-166.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.