Bầu trời xanh như được gột rửa, một gợn mây cũng không có.
Tống Hân Nghiên đẩy cửa quán café, Hàn Mỹ Hân đang ngồi cạnh cửa sổ vội vàng vẫy tay gọi cô: “Hân Nghiên, bên này.”
Tống Hân Nghiên bước nhanh tới, cô ngồi xuống đối diện Hàn Mỹ Hân. Nhìn không gian quán cafe được trang trí rất tinh tế và tao nhã. Bản nhạc Moonlight của Beethoven đang bay bổng trong gió. Tống Hân Nghiên gọi một phần bánh ngọt, cô nhìn về phía Hàn Mỹ Hân: “Mỹ Hân, tớ phải rời xa Đồng Thành một thời gian.”
Hàn Mỹ Hân nghe xong, suýt nữa cô đã phun café trong miệng ra ngoài, cô nhìn Tống Hân Nghiên, hỏi một cách khó tin: “Hân Nghiên, cậu muốn rời đi? Cậu đi đâu, lúc nào mới quay về?”
“Tạm thời vẫn chưa biết, có lẽ là một tháng, cũng có thể là lâu hơn. Thế giới này lớn như vậy, tới muốn đi để xem thử, bao nhiêu năm nay tớ vẫn luôn ở Đồng Thành, tầm nhìn bị hạn chế, có lẽ đây là lúc tớ nên đi để ngắm nhìn thế giới ngoài kia trông như thế nào rồi.” Tống Hân Nghiên nhẹ nhõm, chỉ có mình cô biết vì sao bản thân lại rời đi.
Hàn Mỹ Hân yên lặng nhìn cô: “Hân Nghiên, đừng nói cậu đi một phát mấy năm, sau đó lúc về dẫn theo một bánh bao nhỏ gì đó, không phải chứ. Cậu có thai rồi sao?”
Tống Hân Nghiên không biết logic của luật sư lại phóng xa như vậy, cô chỉ nói mình muốn đi một thời gian, cậu ấy liền kết luận là cô có thai? Cô đỡ trán lẩm bẩm một tiếng: “Hân Nghiên, cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-tung-la-duy-nhat/366814/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.