Tống Hân Nghiên trừng ông cụ Thẩm, giọng nói đầy oán hận: “Rốt cuộc ông căm ghét tôi đến mức nào thế? Ông điều tra nhiều năm như vậy, chắc đã biết rõ tên cặn bã cưỡng hiếp tôi năm năm trước rồi nhỉ? Ông có dám nói ra người kia là ai không?”
Nghe vậy, sắc mặt ông cụ Thẩm bình tĩnh ấn một cái nút nhỏ bên cạnh ghế ngồi, cố ý dẫn dắt: “Cô muốn biết đối phương là để làm gì?”
“Tôi muốn hỏi tại sao lại đối xử với tôi như vậy? Tại sao lại hủy hoại cuộc sống của tôi?” Tống Hân Nghiên đau đớn nói. Năm năm trước, cô lấy hết can đảm nói sự thật mình bị cưỡng hiếp cho Đường Diệp Thần, kết quả nhận lại không phải sự thương tiếc của anh ta mà là quyết tâm rời xa. Hôm nay ông cụ Thẩm lại lấy chuyện này ra uy hiếp cô, cô thật sự rất sợ hãi, cô không còn can đảm để cược thêm một lần nữa.
“Hân Nghiên, cô hận đối phương không? Vốn dĩ cô gả cho Diệp Thần có thể sống vui vẻ hạnh phúc, đối phương lại phá hủy tất cả của cô, cô hận chứ?” Ông cụ Thẩm giống như một người ông thân thiết, thật ra đang cố tình kéo cừu hận.
Tống Hân Nghiên cắn môi, sao có thể không hận? Năm đầu tiên, hàng đêm cô đều nằm mơ thấy ác mộng, sau khi bị dọa tỉnh thì trợn mắt nhìn trần nhà đến hừng đông, lúc đó cô vô cùng mong muốn tìm được người kia. Mãi về sau cảm xúc này dần dần phai nhạt, oán hận cũng tiêu tan bớt.
“Hận! Hận không thể giết chết đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-tung-la-duy-nhat/366808/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.