Liên Mặc yên lặng ngồi trên ghế dài trước tiệm thuốc, dù gương mặt tuấn tú đã bị đánh thành đầu heo vẫn hấp dẫn ánh mắt không ít cô gái nhỏ như cũ.
Tống Hân Nghiên đi ra khỏi tiệm thuốc, tới bên cạnh anh ta, nhìn thấy mấy cô gái nhỏ bên kia vừa liếc về phía này vừa thì thầm: “Anh kia đẹp trai quá,tớ mà cũng có một bạn trai đẹp thế này thì vui biết mấy.”
Tống Hân Nghiên ngồi xuống ghế dài, nhìn thuốc được kê: “Sẽ hơi đau, anh ráng nhịn một chút.” Tống Hân Nghiên cầm tăm bông dính nước thuốc, hơi nghiêng mình bôi thuốc cho anh ta. Lúc tăm bông chạm vào khóe mắt, cô chợt nghe thấy anh ta đau đến hít mạnh.
Nhìn ngũ quan anh tuấn xoắn vào nhau, cô vội vàng rút tay lại: "Đau lắm hả? Hay là anh tự bôi nhé?”
"Không có việc gì, anh nhịn một chút là được." Liên Mặc lắc đầu, khóe mắt bị nắm tay đánh chảy máu, cũng may anh ta trốn nhanh hơn, bằng không con mắt đã bị tên đàn ông độc ác kia đánh bầm.
Đường Diệp Thần, bọn họ đã kết thù oán này.
Động tác của Tống Hân Nghiên nhẹ hơn, sợ làm đau anh ta, cô vừa bôi thuốc vừa thổi, muốn hơi lạnh mang đi đau nhức nóng rát nơi khóe mắt. Cô nhìn chằm chằm miệng vết thương, không chú ý hai người càng ngày càng tiến lại gần nhau.
Liên Mặc nhìn người phụ nữ gần trong gang tấc, làn da trắng nõn mịn màng đầy co dãn, cách gần như vậy mà vẫn nhìn không thấy lỗ chân lông. Trên người cô còn tỏa ra một mùi thơm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-tung-la-duy-nhat/366804/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.