Khoảnh khắc đó, anh cảm thấy cho dù mình đã đứng trên đỉnh vinh quang của cuộc đời, nhưng anh vẫn không thể bảo vệ được người phụ nữ mình yêu.
Anh bước chậm tới cạnh cô, anh ngồi xổm xuống trước mặt cô. Anh lấy một que kẹo từ túi áo đưa cho cô rồi dịu dàng nói: “Nghe nói lúc buồn ăn kẹo sẽ làm tâm trạng tốt đẹp hơn, em có muốn thử không?”
Tống Hân Nghiên ngẩng đầu, cô ngạc nhiên nhìn Thẩm Duệ trước mặt, cô lại nhìn xung quanh. Ngay cả cô cũng không biết mình đang ở đâu, sao anh lại tìm thấy cô được? “Anh cài định vị trên người em đúng không? Vì sao em đi đâu anh cũng tìm thấy em được?”
Đôi mắt phượng của Thẩm Duệ nhìn cô không chớp mắt, anh lắc đầu, nửa thật nửa giả nói: “Mũi của anh rất thính, cho dù bao xa anh cũng có thể ngửi thấy mùi của em, thế nên cho dù em đi tới đâu, chỉ cần anh muốn tìm em thì nhất định sẽ tìm được.”
Tống Hân Nghiên nửa tin nửa ngờ: “Anh là chó sao, mũi thính như vậy?”
Thẩm Duệ cầm que kẹo gõ lên mũi cô: “Nghịch ngợm!”
Tống Hân Nghiên đưa tay giật que kẹo trong tay anh, kẹo lần này khác với lần trước, hình như là kẹo sao Thủy, dịu dàng huyền bí. Cô vừa bóc vỏ kẹo vừa liếc anh: “Thẩm Duệ, một người đàn ông như anh, lúc nào trong túi cũng có kẹo, anh không cảm thấy mình giống con gái à?”
Thẩm Duệ đen mặt, đúng là không nên mong đợi cô nhóc này nói mấy lời dễ nghe, rõ ràng là hành động lãng mạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-tung-la-duy-nhat/366800/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.