Đường Diệp Thần đứng dưới vòi hoa sen, ngày xưa sau khi làm chuyện đó với Tống Nhược Kỳ, trong lòng anh ta rất thỏa mãn rất vui vẻ, nhưng hôm nay sau khi làm xong, anh ta chỉ cảm thấy trái tim trống rỗng đến phát đau. Anh ta lấy khăn tắm quấn quanh người, mở cửa đi ra ngoài, nhìn thấy Tống Nhược Kỳ đang mặc quần áo, anh ta trực tiếp đặt cô ta lên giường bệnh, nghiêng người đè lên.
Hai tiếng sau, Đường Diệp Thần rốt cục cũng buông Tống Nhược Kỳ ra, anh ta cũng không thèm liếc mắt nhìn cô ta lấy một cái, lần nữa đi vào phòng tắm. Anh ta đứng trước gương, nhìn mình mê mang trong gương, vì sao cơ thể được thỏa mãn nhưng tâm vẫn trống rỗng như vậy, dường như không tìm được chỗ để yên tĩnh.
Tống Nhược Kỳ nằm sấp trên giường bệnh, cả người giống như mới chết đi sống lại. Sự nhiệt tình hôm nay của Đường Diệp Thần ngoài dự liệu của cô ta, cô ta nửa mở to hai mắt, trực giác nói cho cô ta biết, Đường Diệp Thần rất không vui, nếu không anh ta sẽ không cho cô ta cơ hội đến gần.
Bỗng nhiên, cô ta nhìn thấy một tờ giấy ném trên mặt đất, cô ta đưa tay nhặt lên, lấy tay vuốt thẳng nó, cô ta thấy rõ nội dung trên đó, đồng tử đột nhiên co rút lại, lại là Tống Hân Nghiên, anh ta thế nhưng vì Tống Hân Nghiên mà có thể làm tới mức này, cô ta hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Chẳng trách anh ta lại xảy ra tai nạn giao thông, chẳng trách bên phía tòa án
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-tung-la-duy-nhat/366780/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.