Thẩm Duệ ngồi trong xe, tay trái chống cằm, ánh mắt sắc bén đảo qua ảnh chụp trong tay, trong đầu hiện lên cảnh tượng ấm áp dịu dàng trong phòng bệnh, ánh sáng trong mắt anh trong trẻo. Đường Diệp Thần không phải thích diễn kịch sao, anh sẽ để anh ta diễn cho đủ!
“Nghiêm Thành, tự mình đưa báo cáo điều tra cho Đường Diệp Thần, còn nữa, đi làm giúp tôi thêm một việc.” Thẩm Duệ nhỏ giọng dặn dò vài câu, trong lòng Nghiêm Thành khiếp sợ nhìn anh: “Tổng giám đốc Thẩm, e là không tốt lắm đâu?”
“Cậu cứ làm theo lời tôi, tôi không cần cậu phát biểu ý kiến gì hết.” Thẩm Duệ nhíu mày trách mắng.
Nghiêm Thành im lặng, biết tâm ý Thẩm Duệ đã quyết định, anh ta không tiếp tục khuyên nữa. Chỉ là anh ta cảm thấy, Thẩm Duệ vì muốn có được một người phụ nữ mà có thể nói là đã tính hết mọi đường đi nước bước rồi.
Tống Hân Nghiên về đến nhà. Đèn trong phòng khách sáng lên, trong phòng bếp truyền đến âm thanh thái rau, cô kinh ngạc nhíu mày, chỉ thấy Hàn Mỹ Hân buộc tạp dề, cầm dao thái đi ra, nhìn thấy cô đứng ở cửa chính ngẩn người, cô ấy cười rạng rỡ: “Cậu ngây ngốc đứng ở đó làm gì? Còn không vào đi.”
Tống Hân Nghiên lấy lại tinh thần, cô khom lưng lấy dép từ trong tủ giày ra thay, vừa đổi vừa nói: “Sao cậu lại về rồi?”
“Tớ nghe nói cậu bị tai nạn giao thông, biết người của cậu không sao nên tớ lập tức về thẳng nhà chờ cậu này.” Hàn Mỹ Hân nhìn thấy trên cánh tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-tung-la-duy-nhat/366777/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.