Tống Hân Nghiên thấy anh đi vào phòng ngủ của cô, cô vội vàng khom lưng đi nhặt quần áo, nhưng quần áo của cô đâu còn nguyên vẹn nữa, tất cả đều bị anh xé thành giẻ rách rồi. Má cô đỏ bừng, yêu nghiệt này có gì hay chứ?
Bên tai truyền đến tiếng bước chân anh đi ra khỏi phòng ngủ, cô vội vàng lấy gối ôm che bộ phận quan trọng của mình lại. Thẩm Duệ cầm một bộ quần áo trong tay, bao gồm cả đồ lót, đặt bên cạnh cô, anh quay lưng lại, nói: “Mặc vào đi, mặc vào rồi chúng ta nói chuyện lại.”
Tống Hân Nghiên không dám có ý kiến, luống cuống tay chân mặc quần áo vào, cô càng nóng ruột càng loạn, càng loạn lại càng không mặc được. Cô vội vã đến nỗi đầu cô đổ mồ hôi, sợ anh lại nổi điên lần nữa.
Thẩm Duệ đưa lưng về phía cô, cũng cảm thấy được tâm trạng lo lắng của cô, anh quay đầu lại nhìn cô, thấy cô đang chiến đấu với đồ lót, anh thở dài đi đến bên cạnh sofa ngồi xuống.
Tống Hân Nghiên bị dọa sợ không nhẹ, cô vội vàng trách mắng: “Anh nhắm mắt lại, không được nhìn!”
“Trên người em còn chỗ nào tôi chưa từng nhìn thấy ư?” Lần này Thẩm Duệ không theo ý cô nữa, anh duỗi cánh tay dài, kéo cô vào lòng, sau đó lấy đồ lót trong tay cô sắp xếp lại, anh nói: “Đưa tay ra!”
Tống Hân Nghiên thẹn thùng muốn chết, vừa rồi anh đối xử với cô như vậy, lúc này cô lại ngồi trong lòng anh giống như một đứa bé sơ sinh, để anh mặc quần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-tung-la-duy-nhat/366762/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.