Dưới bóng đêm, Thẩm Duệ bình tĩnh nhìn cô, hai tay cô dùng sức xoắn chặt một chỗ, có vẻ căng thẳng không yên, Thẩm Duệ rút tay ra khỏi túi quần tây, hơi nghiêng mình, cầm chặt tay của cô, kéo cô vào trong cửa: “Đi vào rồi hãy nói.”
Tống Hân Nghiên bị anh kéo vào, bóng dáng cao lớn của người đàn ông hiện lên dưới ánh đèn đường, bước chân của anh không quá nhanh, đủ để cô đuổi kịp. Nhìn thấy căn biệt thự trước mắt, cô đột nhiên dừng lại, rút tay ra khỏi lòng bàn tay anh: “Thẩm Duệ, tôi không tiến vào, tôi đến đây chỉ muốn hỏi anh mấy câu, hỏi xong sẽ đi ngay.”
Thẩm Duệ dừng lại, quay người, ánh mắt sâu thẳm rơi trên người cô, cất giọng khàn khàn: “Hân Nghiên, em tìm đến tôi, tôi rất vui vẻ. Em muốn hỏi cái gì, tôi đều biết cả, thế nhưng em đã nghĩ rõ chưa. Sau khi nghe được đáp án của tôi, em sẽ không thể rời xa tôi nữa.”
Tống Hân Nghiên ngẩng đầu nhìn anh, tình cảm che giấu trong mắt người đàn ông từ từ tuôn trào, càng ngày càng bừng cháy mãnh liệt, không hề giấu diếm cô. Cô bị anh nhìn đến bối rối, trong lòng hối hận bản thân đã liều lĩnh.
Cô xoay người, vừa định rời đi, phía sau đã truyền đến tiếng của Thẩm Duệ: “Đúng, tôi ly hôn Nhược Kỳ là vì em.”
Tống Hân Nghiên chợt dừng bước, bên tai ông một tiếng, không thể tin anh thật sự thừa nhận. Cô xoay người sang chỗ khác, tình cảm trong mắt người đàn ông càng thêm sâu sắc. Anh tiến lên một bước, lặp lại:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-tung-la-duy-nhat/366747/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.