Tống Hân Nghiên giật mình, vội vàng bước vào phòng khách, chỉ thấy Tống Chấn Nghiệp đang cầm một cây gậy gỗ lớn to bằng tay, hung ác đánh vào bụng Tống Nhược Kỳ. Bà Tống hoảng hốt hét lên, Tống Nhược Kỳ thì sợ hãi nhắm mắt hai tay ôm chặt bụng.
Tống Hân Nghiên hoảng sợ, đây là lần đầu tiên cô thấy Tống Chấn Nghiệp giận Tống Nhược Kỳ lớn như vậy, thế này là muốn đánh chết cô ta à? Cô bước nhanh tới, lên tiếng ngăn cản: “Ba!”
Gậy gỗ trong tay Tống Chấn Nghiệp khó khăn lắm mới dừng lại trước bụng Tống Nhược Kỳ. Ông ta quay đầu lại, thấy cô đứng ở cửa phòng khách thì áy náy nói: “Hân Nghiên, là ba có lỗi với con, ba không ngờ Nhược Kỳ lại làm ra chuyện như vậy. Ba đánh chết nó, xả giận cho con.”
Dứt lời, ông ta lại vung gậy gỗ trong tay lên, bà Tống kịp phản ứng, vội vàng lao qua che chở trước người Tống Nhược Kỳ, gào lên: “Ông đánh đi, đánh chết hai mẹ con bọn tôi đi. Dù sao ông cũng không vừa mắt bọn tôi, đánh chết thì xong hết mọi chuyện.”
Tống Chấn Nghiệp giơ gậy gỗ, gầm lên với bà Tống: “San San, bà tránh ra cho tôi, nó làm ra chuyện trời đất không tha, bà còn che chở nó?”
“Tôi không tránh, ông muốn đánh thì đánh chết tôi trước đi.” Bà Tống ôm chặt Tống Nhược Kỳ, gào khóc.
Tống Chấn Nghiệp kéo bà ta ra, bà Tống lại không chịu buông tay. Lúc này, Tống Nhược Kỳ cũng lấy lại phản ứng, ôm bà Tống khóc lóc: “Mẹ, cứu con, ba muốn đánh chết con.”
Tống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-tung-la-duy-nhat/366742/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.