Đây là một đề tài đau khổ, Tống Hân Nghiên sa sút tinh thần vài giây, đột nhiên giơ tay, gọi lớn: “Anh đẹp trai, có rượu không? Cho tôi một chai Mao Đài.”
Khóe miệng Thẩm Duệ khẽ co rút, anh cúi đầu kéo tay cô xuống, người phục vụ bên kia đã đi tới. Thẩm Duệ bình tĩnh nói: “Hân Nghiên, đừng quậy!”
“Cháu không quậy.” Tống Hân Nghiên thật sự không quậy, cô rất muốn say một trận. Trước kia mặc kệ có đau khổ như thế nào, cô đều không chịu mượn rượu giải sầu. Bởi vì cô biết, rượu vào người chỉ càng thêm đau khổ. Đêm nay, xem như cô và Thẩm Duệ đồng bệnh tương liên, tuy rằng anh chẳng biết gì nhưng cô vẫn muốn say một trận với anh.
Người cùng lưu lạc thiên nhai, hẳn nên thưởng thức lẫn nhau.
Thẩm Duệ nhìn cô chừng một phút, anh nhìn đến mức da đầu cô tê dại một trận mới bất ngờ hỏi: “Em nghiêm túc?”
Tống Hân Nghiên liếc xéo anh, nhướng đôi mắt ngọc nói: “Chú tư chồng, chú sẽ không keo kiệt đến mức mời cháu một chai rượu cũng tiếc chứ?”
Thẩm Duệ yên lặng nhìn cô, sau một lúc lâu, anh phất tay kêu người phục vụ đi lấy rượu. Mao Đài cất trong hầm năm mươi năm, tản ra hương rượu tinh khiết thơm ngát. Uống quá ba lượt, Tống Hân Nghiên đã hơi ngà ngà say, bắt đầu nói huyên thuyên như máy hát.
“Chú tư chồng, anh biết không? Tống Nhược Kỳ chính là công chúa bị chiều hư. Khi còn nhỏ, mặc kệ cô ta muốn cái gì, ba mẹ đều sẽ dâng lên tận tay cô ta, còn cháu thì luôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-tung-la-duy-nhat/366705/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.