Tống Hân Nghiên loạng choạng đi theo phía sau Thẩm Duệ, bước chân của anh đi cực nhanh, gương mặt lạnh như băng thiên tuyết địa ở Bắc Cực, không thèm nghĩ xem cô có theo kịp bước chân của anh hay không.
Đi tới bên cạnh xe, anh mở cửa xe, không chút dịu dàng nhét cô vào.
Tống Hân Nghiên suýt nữa ngã xuống như chó gặm bùn, cô từ trên ghế da ngồi lên, vị trí bên cạnh lún xuống, ngay sau đó cô bị một luồng hơi thở nam tính mát lạnh hoàn toàn vây quanh, bên tai truyền đến một tiếng “phập”, cửa xe bị một lực mạnh đóng sầm lại, Tống Hân Nghiên kinh hãi, theo bản năng nhìn Thẩm Duệ bên cạnh, sắc mặt cô tái mét.
“Ông Vương, lái xe!” Giọng nói của Thẩm Duệ lạnh lùng, sau khi nhét Tống Hân Nghiên vào trong xe, anh dường như nhìn cô một cái cũng chịu không nổi, cầm lấy văn kiện tiếp tục phê duyệt, nhưng nhìn hồi lâu, ánh mắt vẫn dừng lại ở một dòng không hề di chuyển.
“Cái kia…”
Thẩm Duệ bỗng nhiên quay đầu lại, ánh mắt sắc bén trừng mắt nhìn cô, trong đôi mắt phượng u ám có thứ gì đó ngưng tụ lại, sau đó giống như không thể chịu đựng được nữa, giọng điệu cứng rắn: “Không thấy tôi đang bận nhiều việc à? Đừng nói chuyện với tôi!”
Tống Hân Nghiên rụt cổ, chần chờ một lúc, chỉ vào tài liệu trên đầu gối anh đang mở, nói: “Tôi chỉ muốn nói là anh cầm văn kiện ngược rồi kìa.”
“…”
Thẩm Duệ cúi đầu nhìn văn kiện, vẻ mặt có phần ngượng ngùng nhưng lại không muốn thừa nhận, vẻ mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-tung-la-duy-nhat/366700/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.